Cố Dư Sinh định thần một lúc lâu mới giật giật người, mơ mơ hồ hồ nhìn qua Lục Bán Thành đang nằm trên ghế salon.
Lại qua một lúc lâu, những tiếng nói kỳ cục lại đều đều phát ra từmiệng Cố Dư Sinh, âm điệu như là đang lẩm bẩm lầu bầu: “Tôi còn chưakhỏe lại, cô ấy đã rời bỏ tôi mà đi.”
Dừng một chút, hắn lại mở miệng, trong họng giống như bị một thứ gìđó chặn lại, hắn rất nặng nhọc nói tiếp: “…Tôi đã quyết định cho cô ấytất cả mọi thứ, nhưng cô ấy đã đi rồi…”
“Không phải cậu cũng biết tôi rất sợ yêu một người sao? Nhưng tôi vẫn còn yêu… mà tên của cô ấy tôi còn không biết, ngay cả mặt của cô ấycũng không…” hắn giơ hai tay che kín mặt mình, hô hấp nặng nề: “… Cái gì tôi cũng không biết…”
Lục Bán Thành cũng cảm thấy khó chịu, hắn nhìn chằm chằm bóng ngườicủa Cố Dư Sinh trong bóng tối không chớp mắt, mới nói: “Anh cũng đừngquá đau buồn… Dù sao anh cũng còn trẻ, biết đâu không bao lâu sau anhlại có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn thì sao. Đừng bi quan nhưvậy…”
“Không đâu…” Cố Dư Sinh nặng nề thở, chỉ nói hai chữ lại đột nhiên ngừng lại, sau đó hít mũi một cái rất nhỏ, rất nhỏ.
Bên trong rất yên tĩnh nên Lục Bán Thành có thể nghe được rất rõ ràng, thế nhưng hắn cũng không xác định, hô hấp cũng dừng lại.
Qua một lúc cực kỳ lâu, Cố Dư Sinh lại mở miệng, ngữ khí vẫn bìnhtĩnh, nhưng âm thanh lại mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-yeu-100-ngay-manh-me-yeu-nhau-100-ngay/2019307/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.