– Con gái phải trang điểm xinh xắn một chút mới được đàn ông để ý. Dì có mấy món trang sức, con xem thích cái nào thì đeo lên. 
Hộp trang sức đầy những báu vật của dì Xuân được đặt xuống bàn, món nào món nấy đều tinh xảo. Khuôn mặt dì tươi cười giả lả, ân cần lấy một cái trâm cài ướm thử lên tóc cô. 
Cô trầm ngâm vuốt cằm, rồi chợt cười rộ lên, ngây thơ hỏi: 
– Dì cho con cái này làm của hồi môn ạ? 
Nụ cười trên mặt dì Xuân trở nên cứng đờ, sắp tan vỡ đến nơi. Bà đè tay lên chiếc hộp, ngăn cản Ngọc không cho cô lấy sợi dây chuyền trên đó. 
– Dì… cho con mượn tạm. Hôm nào con kết hôn thì mang về nhà chồng, chứ giờ có mà đến lúc cưới không có gì thì con bị cười chê. 
– À ra thế ạ? – Ngọc cười châm chọc. 
Năm đó mẹ cô cũng được coi là khá giả, tài sản của bà để lại cũng không ít. Để cưới người vợ mới, ông Hoạt không quan tâm tiền trong nhà là của mình hay của vợ, cứ vung tay chẳng tiếc cái gì. 
Trong số trang sức này, có mấy phần là do mẹ cô dành dụm cho hai đứa con gái chứ? 
Ngọc chỉ cười nhạt như vậy rồi lại dùng đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào hộp trang sức. Dì Xuân thấy dáng vẻ cô không có chút mỉa mai nào, thầm nghĩ mình hoa mắt rồi. 
Năm giờ chiều là lúc tiệc chúc mừng của nhà họ Võ bắt đầu. Ngọc được dì Xuân chải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-lay-chong-tan-tat/2487486/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.