Nguyên mở gói giấy quà ra ngay trước mặt Ngọc, bên trong chiếc hộp sang trọng là một chiếc đồng hồ màu đen.
Anh hơi ngẩn ra:
– Quà hơi quý trọng rồi.
Ngọc cũng giật mình khi thấy đồ vật bên trong, giật mình xong, cô lại muốn cười thật to. Cô đánh khóe mắt về phía dì Xuân. Mặt dì ta cắt không còn một giọt máu, cứ ngước lên trời trợn tròn mắt. Không cần nói Ngọc cũng hiểu lòng dì Xuân đang rỉ máu. Chiếc đồng hồ trên tay Nguyên kia phải có giá đến trăm triệu, tặng cho Tùng thì coi như tấm lòng thành trả ơn nghĩa hộ em trai dì ta, nhưng tặng cho Nguyên lại là chuyện khác. Dì Xuân có lấy được lợi ích nào trong tay anh không?
Câu trả lời là không.
Ngọc giấu nụ cười của mình, thong thả lắc đầu:
– Không quý lắm ạ. Anh thích là được rồi.
Dì Xuân cũng phụ họa:
– Cậu cứ nhận đi. Ngọc tìm rất lâu mới được món quà vừa ý để tặng cậu đó.
– Được nhận quà thế này mà không đáp lễ thì không ổn. – Nguyên giấu nhanh chiếc đồng hồ vào trong cổ áo của mình, giống như sợ bị ai cướp mất. Anh ngoắc ngoắc tay với Ngọc. – Cúi xuống đây.
Cô chau mày khó hiểu, nhưng vẫn từ từ cúi đầu xuống. Hơi thở của hai người lúc này lại quyện lấy nhau, bất giác làm cô liên tưởng đến nụ hôn điên rồ ban nãy.
– Sao đỏ mặt thế? Không phải gan em lớn lắm sao? – Nguyên nghiêng đầu hỏi.
Dì Xuân hốt hoảng la:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-lay-chong-tan-tat/2487483/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.