Bốn người đứng ở cổng, chờ xe chở đồ đi trước rồi mới lên xe. Nguyên hiếm khi chủ động lái xe nên tranh chỗ với chú Phước, để chú với mẹ ngồi ghế sau. Đầu óc của Ngọc nhanh nhạy, cô leo tuốt lên hàng ghế đầu ngồi, bật một bản nhạc trữ tình lãng mạn lên nghe. 
“Và anh nâng niu em như đóa hoa 
Còn em xem anh như trăng ngọc ngà 
Tự do như mây vàng mình phiêu du non ngàn 
Dẫu trần gian bao la đến đâu nơi anh là nhà.” 
Ngọc chỉ cảm thấy bài nhạc này rất hay, cho đến khi bà Diệp chợt nói: 
– Bài hát này không may mắn đâu. Mẹ xem phim thấy buồn lắm. 
– Ơ thế ạ. Con không biết, con chỉ thấy lời khá thơ mộng thôi. 
Chú Phước xen lời vào: 
– Chỉ là một bài hát thôi mà, hay là được. Bà đừng nói quá dọa tụi trẻ. 
– Thì tôi cảm giác thôi mà. 
Ngọc vẫn thấy mình nên tắt nhạc đi. Nguyên cười với cô, khởi động máy để xe từ từ lăn bánh. 
Kít! 
Xe chưa lăn bánh được bao lâu thì trước mặt vụt qua một bóng người. May mà Nguyên đã kịp phanh xe lại, nếu không lúc này chắc chắn đã có tai nạn xảy ra rồi. 
Ngọc mở cửa kính ra định hỏi xem người bên ngoài có sao không thì thấy khuôn mặt của thím Thanh. Thím ấy đang nhìn mọi người trong xe với đôi mắt đỏ lừ đầy căm hận: 
– Các người hãm hại con tôi. Các người chưa xong đâu. Đừng hòng bắt con tôi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-lay-chong-tan-tat/2487397/chuong-40.html