Chương trước
Chương sau


Bên viện kiểm sát trả lại hồ sơ của chúng ta… vì không đủ điều kiện kết án. Tùng đã được thả ra ngoài.

Từng ấy chữ cứ ghim sâu vào trong đầu Ngọc, bà Diệp ở bên cạnh gọi mà cô cũng không nghe thấy gì. Cô dần buông điện thoại khi một đôi giày da đang giẫm cộp cộp tiến về phía mình. Cao hơn nữa là chiếc quần bò bạc phếch bất cần và chiếc áo sơ mi màu đen… là bóng người cô thấy khi còn ở trong tiệm áo cưới. Ngọc bật loa ngoài lên, nhìn người đang tiến đến đăm đăm.

– Sao thế chị dâu? Chị không thấy vui vì em ở đây à? Sao lại thế, mấy ngày trước chị còn nhớ mong em lắm cơ mà.

– Sao mày ra ngoài được?

Bà Diệp thấy Tùng như thấy quân địch, vội cùng với chú Phước đứng chắn trước mặt của con dâu. Bên kia điện thoại, Tùng cũng đã biết hắn ta ở đây.

Tùng đảo mắt vòng quanh mọi người, cười giễu:

– Con bác, thì là anh cháu đó, anh ấy chưa nói cho bác biết là cháu vẫn bình an vô sự hả? Nhân chứng đổi lời khai, anh Nguyên cấu kết với cảnh sát quèn để hãm hại em trai hòng chiếm đoạt tài sản. Giờ bác đừng lo cho cháu, hãy lo cho đứa con trai khốn khiếp thách thức pháp luật của bác kia kìa.

– Mày là thằng chó!

Những lời quá quắt không ngừng tuôn ra từ miệng của bà Diệp, cũng bởi vì quá khinh bỉ sự tráo trở đổi trắng thay đen của Tùng. Ngọc ngăn mẹ chồng lại, đưa điện thoại cho bà nghe.

– Anh Nguyên muốn nói chuyện với mẹ. Chúng ta đi thôi, ở đây nói chuyện với đồ rác rưởi này càng thêm ô uế. Có gì đợi có mặt trên tòa thì chất vấn.

Nét cười trên mặt của Tùng vẫn nhơn nhơn, thách thức ba người ở đây. Chú Phước là người nóng tính, bị Ngọc ghìm lại không cho xông lên đánh hắn.

Giờ đây, không phải đơn phương tố cáo nữa rồi. Bất cứ hành vi nóng giận không khôn ngoan nào đều có thể biến hắn thành kẻ bị hại, còn Nguyên thì càng thêm đuối lý trước tòa án. Không biết chuyện gì đang xảy ra, Ngọc lại càng phải bình tĩnh. Động đến pháp luật, mỗi bước sai lầm đều phải trả giá bằng cả cuộc đời.

– Mẹ, chú, chúng ta về thôi. Về thì nói sau.

Bà Diệp cũng là người tỉnh táo, Ngọc chỉ nói thế thôi đã hiểu, nhịn cơn tức giận xuống và gật đầu.

– Được. Chúng ta về.

– Ấy kìa chị Ngọc, chị gửi lời cho anh Nguyên giúp tôi. Chúng ta gặp nhau ở trên tòa nhé.

Ngọc mở cửa xe để bà Diệp ngồi lên trước, ánh nhìn lướt qua khuôn mặt câng câng của Tùng. Cô muốn lao đến, xé rách bộ mặt đểu giả của hắn ra.

– Em với mẹ sắp về rồi. Anh đợi ở nhà nhé. – Ngọc nói vào chiếc điện thoại.

– Ừ. Em về mau, anh chờ em.

Căn nhà mới dọn đến hôm qua còn rạng rỡ tiếng cười, nay trầm lắng đến nỗi có thể nghe rõ mồn một từng tiếng lật sách. Khi Ngọc và bà Diệp về đến nhà, Nguyên đang ngồi bên một người đàn ông trung niên có mái đầu hoa râm. Cô biết được đây là luật sư của mình trong vụ tố cáo của mình.

Nguyên thấy mẹ và vợ về, bỏ hẳn công việc đang dang dở để xem xét khắp người Ngọc xem có vết thương nào không. Đến khi chắc chắn rằng cả hai người vẫn bình an vô sự, Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

– Trách anh biết quá muộn, nó có dọa em không?

– Những thứ đáng sợ hơn nó em còn thấy rồi cơ. Dăm ba thằng nhóc thì hề hấn gì. – Ngọc chống chế cho không khí bớt nặng nề, nhưng đôi mắt mệt mỏi đã bán đứng cô, cho Nguyên thấy rằng cô không bình thản như cách biểu hiện ra bên ngoài.

– Chuyện này phức tạp rồi đây. – Chú luật sư lên tiếng làm mọi người phải gác lại các cuộc trò chuyện ngoài lề, hướng mắt về phía bàn uống nước.

Nguyên bèn kéo Ngọc ra bàn rồi hỏi:

– Thế nào vậy chú?

– Tên khốn này làm việc giỏi đấy. Cô Ngọc là nguyên đơn, nhưng nó lại tố cáo cháu. Nếu nó lật lại được, cả cháu lẫn Ngọc chẳng có quả ngọt đâu.

Bà Diệp ngồi một bên xen vào:

– Đâu có lý nào như vậy? Chứng cứ rành rành ra đó, viện Kiểm sát lại bác bỏ đơn của chúng ta và nhận đơn của nó là sao chứ?

Chú luật sư tên là Bình, đang sắp xếp lại tư liệu:

– Bên đó đưa ra hai bằng chứng: Một là quan hệ thân thiết của Nguyên và anh Tuấn Kiệt công an. Người bắt được và thẩm vấn hai tên bắt cóc kia là Tuấn Kiệt, bên đó có quyền hoài nghi về tính xác thực của lời khai. Kế đó, hai tên kia cũng đã thay đổi lời khai. Chúng nói rằng hôm đó chỉ nghe theo lời ông Nghiêm thôi, dọa cô Ngọc một chút, làm cô Ngọc sợ chạy mất. Hoàn toàn không có chuyện cưỡng bức hoặc là nhận tiền của Tùng để làm chuyện đồi bại. Tất cả lời khai trước kia chúng đưa ra đều là do bị Tuấn Kiệt bức ép.

Nguyên đã biết trước sự việc nên vẫn có thể trầm tư suy nghĩ, nhưng Ngọc và bà Diệp đều bất ngờ phản ứng quá khích.

– Sao có thể thay trắng đổi đen như thế được?

– Thế là… bên Tùng dứt khoát lôi ông nội cháu vào việc này ạ? – Ngọc chợt hỏi.

– Đúng thế, theo như đơn tố cáo cũ của chúng ta thì đã cố gắng lách bớt tội trạng cho ông Nghiêm rồi. Còn dựa theo đơn của Tùng thì hắn ta vô tội hoàn toàn, chỉ có ông Nghiêm là chủ mưu vụ bắt cóc này.

– Thế lời khai của bà Xuân kia thì sao ạ? Không đúng, chúng ta có bằng chứng chứng minh Tùng đã bảo bà ta đưa áo của cháu cho Vân Anh mặc…

– Cái này chỉ có thể chứng minh nó liên quan đến việc sử dụng hình ảnh trái phép của cháu để bôi nhọ danh dự nhân phẩm mà thôi. Bà Xuân kia cũng cắn chặt lời khai là hai người muốn cho cháu một bài học, chứ không hề biết đến chuyện ông Nghiêm cho người mang cháu lên núi dọa nạt.

Càng nghe, tâm trạng của Ngọc càng trầm xuống.

Lời khai thay đổi, chứng cứ từng cái một bị vô hiệu lực. Tất nhiên Viện Kiểm Sát sẽ không loại bỏ nghi ngờ đối với Tùng, nhưng họ không có quyền kết tội hắn ta. Mà nếu bên nguyên đơn không chứng minh được hắn có tội, thì tội danh ngụy tạo chứng cứ, hối lộ cảnh sát sẽ ụp xuống đầu Nguyên với Tuấn Kiệt.

Ngọc chau mày lại, mệt mỏi hỏi:

– Tuấn Kiệt đâu anh, cậu ấy bảo gì?

– Cậu ấy bị tước quyền điều tra vụ này rồi, vì bọn anh là bạn thân. Trước khi làm rõ được việc này, cơ quan quyết định đình chỉ công tác cậu ấy. Tuấn Kiệt làm việc hấp tấp, một số lỗi nghiệp vụ ngày trước bị đào ra, giờ càng ngày càng không hay ho. Dù có giải được oan cũng trầy da tróc vẩy.

Bà Diệp ở một bên buông lời:

– Khốn khiếp.

Ngọc biết lòng mình lúc này đang rối bời, ngực quặn thắt vì khó thở, kèm với cơn đau râm ran ở bụng làm cô không còn tỉnh táo để nghĩ ra cách giải quyết.

Huống hồ, cô là một phiên dịch viên. Mấy chuyện liên quan sâu xa đến pháp luật, cô không nắm quá chắc.

Ngọc trùng vai xuống trong cảm giác khủng hoảng. Cô tưởng mình đã mạnh mẽ lắm rồi, rốt cuộc vẫn phải để Nguyên an ủi mình.

– Giờ chú có gợi ý gì không?

– Chuyện này tính thế này đi. Bọn nó muốn vô hiệu hóa bằng chứng của chúng ta, thì cháu phải tìm cách vô hiệu bằng chứng của nó. Có thể tìm bằng chứng đám kia nhận tiền của Tùng, hoặc là bằng chứng liên lạc giữa hai bên. Không cần giải thích những chuyện mình không làm.

– Tuấn Kiệt đã điều tra rồi, không hề thấy Tùng tiếp xúc với hai tên kia, chuyển tiền cũng không. Không có khoản tiền nào đang nghi được chuyển đến tài khoản trong thời gian gần đây, tiền mặt cũng chưa thấy.

Ngọc ngồi bên cạnh lắng nghe thật kỹ những lời mà mọi người nói. Cô chợt ấp úng lên tiếng:

– Tùng không liên lạc với hai gã kia, thế những người thân thì sao?

– Người thân à, cảnh sát đã lường trước được rồi nhưng không có manh mối gì cả.

– Ý của em là, có khi nào, có một người vừa có thể gặp Tùng, vừa có thể gặp hai tên kia mà không hề bị nghi ngờ không? Dạng vậy.

Chú luật sư đặt kính xuống mặt bàn:

– Được chứ. Nhiều khi cảnh sát bỏ qua phương án này. Nhưng mà nghĩ xem, đâu chỉ có người thân mới có thể là trung gian trao nhận tiền. Nhà họ Võ chẳng có gì thiếu, nhất là người, người làm cùng một nhà gặp gỡ nhau, gặp gỡ chủ, không ai có thể nghi ngờ.

Nguyên cũng tán đồng với suy nghĩ này của Ngọc. Anh tiếp tục hỏi cô:

– Em có đoán được ai không?

– Thím Duyên!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.