Mấy ngày hôm nay, Ngọc thấy cả người mình chìm trong cảm xúc mệt mỏi. Có những lúc hốt hoảng giữa đêm khuya, đến nỗi tỉnh dậy khi mồ hôi đã ướt đẫm. Có những lúc đang đi học hay đi làm cũng chợt bần thần cả người. Bà Diệp nói cô bị ám ảnh quá mức, sau khi đi khám ở bệnh viện thì được kê cho một vài liều thuốc an thần về nhà tĩnh dưỡng.
Khi đẩy cửa nhà, Ngọc nghe thấy tiếng nước tí tách vang lên trong phòng ngủ, mùi máu gay mũi tanh nồng cứ phảng phất trong phòng. Bà Diệp vừa mới xuống xe cùng cô đã biến đâu mất, chỉ còn mình Ngọc mất phương hướng trong căn phòng rộng lớn. Lăm lăm chiếc túi xách ở trên tay, Ngọc từ từ mở cánh cửa phòng chìm trong bóng tối ra.
Mùi máu tươi càng ngày càng nồng. Ban nãy trời vừa mới sáng tỏ, mà bên ngoài đêm đã xuống từ bao giờ chẳng rõ. Ánh trăng lồng qua khe cửa, một bóng người xoay lưng về phía Ngọc. Hắn ta cao lớn, ngồi xổm dưới đất đang đâm vào thứ gì đó, tạo nên vài âm thanh ghê người.
Ngọc co rúm lại, gần như quên cả phản kháng. Cô thấy người kia từ từ quay lại, đối diện với ánh mắt bàng hoàng của mình.
– Anh Nguyên!
Ngọc hét lên một tiếng, tay cô đập vào một người đang nằm kế bên. Người đó cũng choàng dậy, đè chăn cho cô.
Đêm vẫn sâu thẳm, nhưng không còn căn phòng tối nhầy nhụa với mùi máu, không còn gương mặt man rợ kia. Ngọc can đảm mở mắt, xua tan cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-hon-lay-chong-tan-tat/2487399/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.