Giọng nói trầm thấp như thì thầm, khi anh nói hơi thở ẩm ướt nóng bỏng quanh quẩn bên tai, mờ ám đến mức khiến Hứa Lương Thần bất giác mặt, xấu hổ lườm Đoàn Dịch Kiệt một cái. Cô cố giữ vững bình tĩnh: “Đoàn tiên sinh muốn nói gì xin cứ trực tiếp phân phó, tội gì phải vòng vo như vậy, tôi nghe không hiểu.”
Cô mất tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. ‘Anh muốn điên nhưng tôi cũng chẳng muốn hùa theo đâu’.
Đoàn Dịch Kiệt cụp mắt vừa vặn nhìn thấy dưới mái tóc đen dài như thác nước của cô là cái gáy ngọc trơn nhẵn nõn nà tinh tế như nhộng non [1], ánh mắt không khỏi tối lại, nhìn vành tai xinh đẹp tuyệt trần của cô đến ngẩn ngơ. Ngay lúc Hứa Lương Thần tim đập như sấm, anh lại thản nhiên tao nhã ngồi về chỗ cũ.
[1] Tù tề 蝤蠐 nhộng (ấu trùng) của sâu gỗ. Màu nó trắng nõn, cho nên người xưa ví với cổ đàn bà. Trong Thi Kinh có viết: Phu như ngưng chi, Lĩnh như tù tề (膚如凝脂, 領如蝤蠐) Da mịn màng như mỡ đông, Cổ trắng nõn như nhộng non.
Hứa Lương Thần không khỏi lặng lẽ lườm anh, không nghĩ ra mặt lạnh đại thiếu này rốt cuộc có ý gì.
Đúng lúc này xe dừng lại, La Hoằng Nghĩa mở cửa xe: “Đại thiếu, chính là nơi này.”
Đoàn Dịch Kiệt “Ừ” một tiếng nhanh nhẹn xuống xe, Hứa Lương Thần đành phải khó hiểu đi theo. Xuống xe giương mắt lên nhìn, trong lòng lại càng khó hiểu.
Một cửa sắt lớn mở một nửa, một tòa viện yên tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-ga-vo-hien/2000789/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.