Cứ thế chở hai người bị đưa ra khỏi thành phố. Sau một lúc, chiếc xe dừng lại trước một khu nhà nhỏ trong rừng, nơi đây dường như cách biệt hoàn toàn với thành phố.
[…]
Mắt của Khiết Nhi dần dần mở ra cô cố gắng nhìn rõ mọi thứ. Xung quanh là bốn bức tường, mùi ẩm mốc khó chịu xộc thẳng vào mũi cô, tay chân bị trói lại, lưng của Khiết Nhi và Hạ Nghi dựa vào nhau. Nhìn cũng biết bản thân bị bắt cóc nhưng ai là người đứng sau chuyện này?
Cô cố gắng dùng sức để gọi Hạ Nghi đang còn hôn mê dậy. Miệng khẽ gọi tên Hạ Nghi. Sợi dây cũng vì vậy mà nới lỏng ra một ít.
" Ưm…"
Mắt Hạ Nghi mở ra, nhớ lại chuyện ban nảy và nhìn thấy tay chân mình đang bị trói ở một nơi xa lạ ả liền hoảng hốt la lên.
" Đ…đây là đâu…ch…chúng ta sao lại ở đây?"
" Suỵt! Cô nói bé thôi, chúng ta bị bắt cóc chứ sao. "
Nghe đến chữ bắt cóc mặt Hạ Nghi càng tái hơn, giọng run rẩy nói
" B…b…bắt cóc sao?"
" Phải, mau nghĩ cánh tháo sợi dây ra đi "
Hai người cố gắng để tháo sợi dây ra, sau một hồi vất vả thì sợi dây cũng tuột ra nhưng bên ngoài lại có tiếng mở cửa, Khiết Nhi và Hạ Nghi lại nhồi sát vào nhau che đi sợi dây đã bị tuột ấy.
Một tên béo đầu trọc bước vào theo sau là hai tên đàn em. Thấy hai cô đã tỉnh hắn ta cười lớn giọng một cách ghê rợn
" Hê hê, tỉnh rồi sao hai cô gái".
" Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-ga-cho-co-tong/930487/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.