Cô đứng dậy bước vào nhà tắm, ngâm mình vào nước nóng một chút để thư dãn. Lát sau cô mặc một bộ đồ thoải mái đi ra ban công hóng gió, từng làn gió nhẹ của mùa thu lướt qua mặt cô, trăng hôm nay thật tròn và sáng nhưng lại có cảm giác cô đơn đến lạ, cô đơn như cô hiện tại.
Lát sau cảm thấy hơi lạnh nên cô quay lại phòng, đi đến chiếc giường đó nằm xuống và ngủ một mạch đến sáng.
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ rọi vào mắt cô khiến cô tỉnh giấc. Ngồi dậy kéo rèm ra vươn vai nở nụ cười thật tươi rồi vào vệ sinh cá nhân. Nhìn vết bầm còn trên cổ cô chỉ cười nhẹ rồi bôi ít thuốc lên. Dưới nhà chỉ thấy mọi người đang làm việc, cô đi ra chăm sóc cho vườn hoa hướng dương của mình. Đang chăm sóc thì nghe tiếng xe anh về, anh chỉ lướt nhẹ qua cô rồi vào nhà lấy ít đồ rời đi. Khỏi nói cô cũng biết anh lấy gì và đi đâu.
Cả tuần đó, anh hầu như không về nhà cô cũng thoải mái hơn nhưng trong lòng vẫn có chút buồn. Hôm sau, Hạ Nghi xuất viện được anh đưa về nhà. Lần này anh không hề nói với cô một lời, cô như người vô hình trước mặt họ. Từ bàn ăn, nhà khách, ngoài vườn, hay ở phòng sách Hạ Nghi và Cố Tĩnh Trạch như hình với bóng luôn dính với nhau, cô lại có cảm giác lạc lõng khi ở đây nhất là khi thấy họ vui vẻ với nhau như vậy.
Điều này cứ diễn ra gần 1 tháng, nó khiến cô mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-ga-cho-co-tong/930486/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.