Ả ta được các ý tá đẩy ra, mặt xanh đi hẳn, Cố Tĩnh Trạch nhìn thấy cáng điên hơn lập tức phóng xe về nhà tìm cô. Vừa bước vô nhà anh quát lớn tên cô, nghe anh gọi cô bước ra chưa kịp nói gì đã bị anh dùng hai tay bóp cổ. Bất ngờ trước hành động của anh cô cố vùng ra nhưng sức quá yếu nên không thể làm gì được đành để anh muốn làm gì thì làm. Anh bóp cổ cô, đôi mắt trừng lên, nghiến răng nói ra từng chữ
" Cô đã bỏ gì vào đồ ăn của Hạ Nghi hả!"
Cô khó khăn nói ra từng chữ một
" Tôi không hiểu anh…đang… nói gì"
" Còn chối, em ấy bị ngộ độc thức ăn mà cô còn chối"
Càng nói anh càng tức giận mà bóp cổ cô chặt hơn, tay cũng nổi gân xanh lên. Chân cô nhún lên cảm giác như sắp tắt thở đến nơi, hô hấp bây giờ rất khó khăn, tay cố gỡ tay anh ra đôi mắt bây giờ đã phủ một lớp sương mờ. Quản gia từ vườn đi vào thấy vậy bình tưới nước trên tay rơi xuống, bà vội chạy vào can ngăn Cố Tĩnh Trạch, miệng vừa cầu xin cậu bỏ tay ra bàn tay của bà cũng cố gỡ tay anh ra nhưng không được.
Anh như con quỷ dữ muốn kết liễu mạng cô mặc cho ai can ngăn, tay càng lúc càng xiết chặt. Quản gia thấy mặt cô từ đỏ chuyển sang tái xanh tay cũng dần dần buộc xuống, miệng không còn cầu xin bà khóc lên van anh. Thấy vậy anh mới thả tay ra cô như không còn sức ngã khuỵa xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-ga-cho-co-tong/930485/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.