Ngaycả ngày mùng hai tết Nguyên cũng không thấy Bạch Vĩ Dương đâu. Thầm nghĩ hắn đi đâucũng chẳng liên quan gì đến mình , mà hắn biến khỏi đời mình thì lại càng tốtnhưng cô vẫn vò đầu bứt tóc, đi đi lại lại liên tục, đến cơm cũng không thèm ănmà cứ nhìn cái điện thoại đấu tranh tâm lí. Cha mẹ cô chẳng thèm can ngăn, cứvừa ăn vừa nói vọng ra, khen cơm ngon lắm làm cô càng điên tiết. Mới mười giờtối cô đã quyết định lên giường đi ngủ , mặc dù thực tế là cô nhắm mắt mở mắtcả một đêm cũng không ngủ được.
…
Mặttrời lười nhác leo lên cái vị trí cao vời vợi của nó , căm ghét nhìn mấy đámmây lờ lững chơi đùa, cảm thấy ngứa mắt với cả ánh nắng của chính mình. Hôm naykhông có thiên thời địa lợi, vậy liệu nhân có hòa không ?
Mườigiờ sáng, từ căn nhà nhỏ xinh xắn với cánh cổng sắt xanh xanh , một thứ tạp âm hỗn độn vang lênkhiến người ta đinh tai nhức óc. May mắn thay, khu xung quanh này người ta đichơi tết cả rồi nếu không sẽ còn được góp phần thêm bởi tiếng chửi nhau to nữa.Nào tiếng chiêng, nào tiếng cồng , à nhầm nào tiếng xoong nào tiếng chảo, cộngvới sự hoạt động hết năng xuất của cái đồng hồ reng reng và chiếc điện thoạiđặt chuông bài Con gà gáy.
Ngườingoài giường vẫn gõ không ngơi tay , miệng còn cố gào lên trong cái không giannáo loạn này những câu khó hiểu như là “phúc mạng lớn” , “ phí cả đời”. Nhưngngười trên giường vẫn ngủ không biết trời đâu đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-cuoi/1862870/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.