Không khí trong phòng trầm xuống suýt chạmngưỡng không độ C . Nguyên cũng tự thấy lo lắng thay cho Vĩ Dương, sợ hàng chụcánh mắt trong căn phòng này sẽ chọc thủng anh ta mất.
“ Khá lắm , khá lắm. Cuối cùng rồi ngày này cũngđến. Dương à, cháu lớn nhanh thật đấy. Ngày ông gặp cháu lúc còn bé trông cháurất giống mẹ, nhưng bây giờ có vẻ như trông cháu giống bố nhiều hơn. Ngồi xuốngđây ông xem nào.”
Ông Cường chỉ tay vào chỗ ngồi ngay cạnh mình.
“ Kìa ông, cháu đã nói cháu không đến đây bằngmối quan hệ mà, cháu đến đây bằng chính thực lực của cháu .” – Vĩ Dương nói từtốn, từng chữ từng chữ đều khiến Nguyên phải trợn mắt há mồm. Anh ta là cáiloại khỉ thích ăn gian, vậy mà cũng biết chơi đúng luật cơ đấy. Thế mà kẻ nàovừa đến đã nhắc đến mẹ của hắn có quen biết với ông nội cô cơ đấy.
Cô làm bộ lè lưỡi sau lưng hắn, ngầm nguyền rủacái kẻ giả tạo, xấu xa, chết tiệt này.
“Mộc Tiêu Nguyên.” Chả hiểu nguyên cớ gì độtnhiên ông Cường nói lớn, giọng khàn khàn , đanh thép làm căn phòng càng thêmtrầm lắng, con ruồi đang bay cũng phải đứng hình, tiếp đất trực tiếp đầy đángthương.
“ Dạ …” Ông nội của cô hình như không hài lònglắm với bạn trẻ Bạch Vĩ Dương à nha. Cô thầm chia buồn với hắn bằng một cái lèlưỡi khác. Hắn ta chẳng hiểu đắc tội gì với ông mà chưa ngồi vào mâm ông đãđịnh đuổi thế này. Tốt nhất là ông đuổi hắn nhanh nhanh lên cho cô đường sống.Cái gì mà gặp mặt người lớn ? Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ep-cuoi/123508/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.