Không khí trong phòng trầm xuống suýt chạmngưỡng không độ C . Nguyên cũng tự thấy lo lắng thay cho Vĩ Dương, sợ hàng chụcánh mắt trong căn phòng này sẽ chọc thủng anh ta mất.
“ Khá lắm , khá lắm. Cuối cùng rồi ngày này cũngđến. Dương à, cháu lớn nhanh thật đấy. Ngày ông gặp cháu lúc còn bé trông cháurất giống mẹ, nhưng bây giờ có vẻ như trông cháu giống bố nhiều hơn. Ngồi xuốngđây ông xem nào.”
Ông Cường chỉ tay vào chỗ ngồi ngay cạnh mình.
“ Kìa ông, cháu đã nói cháu không đến đây bằngmối quan hệ mà, cháu đến đây bằng chính thực lực của cháu .” – Vĩ Dương nói từtốn, từng chữ từng chữ đều khiến Nguyên phải trợn mắt há mồm. Anh ta là cáiloại khỉ thích ăn gian, vậy mà cũng biết chơi đúng luật cơ đấy. Thế mà kẻ nàovừa đến đã nhắc đến mẹ của hắn có quen biết với ông nội cô cơ đấy.
Cô làm bộ lè lưỡi sau lưng hắn, ngầm nguyền rủacái kẻ giả tạo, xấu xa, chết tiệt này.
“Mộc Tiêu Nguyên.” Chả hiểu nguyên cớ gì độtnhiên ông Cường nói lớn, giọng khàn khàn , đanh thép làm căn phòng càng thêmtrầm lắng, con ruồi đang bay cũng phải đứng hình, tiếp đất trực tiếp đầy đángthương.
“ Dạ …” Ông nội của cô hình như không hài lònglắm với bạn trẻ Bạch Vĩ Dương à nha. Cô thầm chia buồn với hắn bằng một cái lèlưỡi khác. Hắn ta chẳng hiểu đắc tội gì với ông mà chưa ngồi vào mâm ông đãđịnh đuổi thế này. Tốt nhất là ông đuổi hắn nhanh nhanh lên cho cô đường sống.Cái gì mà gặp mặt người lớn ? Ông mà biết hắn ta với cháu gái nhà họ Mộc chỉchơi đùa sống qua ngày thì…
“ Còn không mau bảo thằng Dương đứng thẳng lên.Lễ nghi phép tắc nhà họ Mộc cháu quăng qua cửa sổ hết rồi à.”
“ Dạ …” Đống thông tin lộn xộn này làm sao cô cóthể nuốt trôi trong thời gian ngắn như vậy chứ.
Bạch Vĩ Dương đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng đỡ cảNguyên. Nhìn hành động của hắn khiến ai cũng tưởng hai người yêu thương nhauthắm thiết lắm . Còn cô thì nghĩ hắn lại đang diễn trò gì rồi đây. Quả khôngsai , Bạch Vĩ Dương không chỉ đơn giản là đỡ cô đứng thẳng dậy mà còn bóp eo côđau đến chảy nước mắt, làm mặt cô trở thành bộ dạng rưng rưng xúc động, khổ sởthốt ra mấy tiếng :
“ Vâng , thưa ông nội …”
Bác cảcủa cô lập tức ra lệnh : “ Dọn cơm !”
Chưa đầy năm phút cả gia đình đã tề tựu đông đủ.Mọingười lần lượt lên chúc tết ông , đợi ông cho phong bao lì xì rồi mới về chỗ.Bạch Vĩ Dương chưa ngồi xuống mâm vội mà xin phép mọi người ra ngoài gọi điệnthoại. Mấy người nhà cô mọi khi đều la ó , mắng mỏ không ngớt miệng, bây giờ cứim như thóc. Còn ông nội khó tính nhà cô cứ vừa uống trà, vừa cười đầy thỏamãn. Thật chẳng hiểu nổi trong đầu ông đang nghĩ gì nữa ?
Đến lúc Vĩ Dương quay lại … trên tay hắn cầmkhông biết bao nhiêu là túi quà , mặt vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện : “Cháu không có gì nhiều , gọi là một chút quà lì xì năm mới ạ.”
Ngàyhôm nay là ngày quái gì thế không biết . Cơ mồm Tiêu Nguyên mở rộng đến nỗi cóthể đút vừa hai cái bánh rán, không thể ngậm lại được . Bao nhiêu việc cô khôngngờ tới cứ hò nhau đến chúc tết cô. Bạch Vĩ Dương chẳng hiểu đã học thuộc lònggia phả nhà cô từ bao giờ , từ tên bác cả, vợ bác cả, con bác cả đến vợ chồngbác hai , cô tư với chồng … vân vân và mây mây đều nhớ hết. Lại còn mua quà chocả bà quản gia lâu năm ở đây nữa chứ. Mọi người từ trạng thái căng thẳng chuyểnthành vui vẻ, hớn hở. Vậy là chứng tỏ hắn đã qua được tiêu chí đầu tiên rồi.
Mànhỏi chuyện diễn ra còn “khốc liệt” hơn nữa. Mọi người vẫn hỏi hắn mấy câu hỏichết người như “cậu có bị vô sinh không” , “cậu có mắc bệnh truyền nhiễm không?” “ cậu có chơi gái không ?” giống mọi năm nhưng hắn đều trả lời trôi chảy đếnkhông trôi chảy hơn được .
“Anh Dương à, anh thấy em xinh hơn hay chị Nguyên xinh hơn.”
TiêuNguyên đang ăn vụng thịt gà suýt hóc phải xương, xúc động đến chảy cả nước mũi.Cái con Hoài này lại nổi chứng mê trai rồi. Câu này nó cũng hỏi được à. Nókhông nhìn thấy Nguyên đại ca còn đang ngồi lù lù ở đây sao.
“Đương nhiên là em xinh hơn rồi.” Bạch Vĩ Dương lại cười. Chết nguy thật chẳnglẽ hắn mê luôn con Hoài nhà cô sao ? Dù nó xinh xắn, dễ thương thật đấy thì hắnta cũng không nên nói trắng ra vậy chứ.
“Nhưng anh vẫn yêu mỗi chị Nguyên của em thôi. Đấy em xem anh vừa khen em mà chịem đã ghen đến đỏ bừng cả mặt rồi kìa. Đáng yêu chết đi được.”
Thếlà cả nhà cùng rộ lên cười. Ông Cường mặt không biến sắc , coi như chẳng nghethấy gì hết.
TiêuNguyên tức hộc máu mồm. Hắn lại bày trò trêu tức cô rồi :
“Mấyngười hỏi đủ chưa vậy hả, không đói à. Lát nữa còn phải để anh Dương gặp bác cả, bố cháu và ông nội nói chuyện riêng nữa. Tiết kiệm thời gian chút đi.”
“Đúng vậy , đừng hỏi nữa ăn cơm thôi.”
Thậtlà bi tráng biết bao! Lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ cô thấy nhà họ Mộc HIỀNLÀNH , đối đãi tử tế với bạn trai của cháu gái đến vậy. Không bóc mẽ, khôngmắng mỏ, không cáu gắt. Ai ai cũng vui như đi hội, thỉnh thoảng lại ngó mấy túiquà đắt tiền của mình rồi nhìn tên Bật Mã Ôn chết tiệt cười cảm kích. Ngoại trừbố cô mặt vẫn hằm hằm là tiến bộ nhất ra thì có vẻ cả nhà cô đều bị hắn muachuộc rồi. Hôm nay đúng là muốn chọc cô tức chết mà.
Đãvậy hắn còn liên tục gắp thức ăn cho cô, gắp toàn những món cô ghét nhất mớiđiên chứ. Đến lúc cô ngẩng mặt lên đau đớn nhìn mẹ già cầu cứu, mẹ già cô chỉtrừng mắt như muốn nói :
“Con mà không vui vẻ cười trước mặt mọi người cho thằng Dương qua cuộc kiểm trathuận lợi, xem về nhà mẹ lột da con thế nào.”
Đâylà xã hội chủ nghĩa mà , sao trên đời lại có kiểu đàn áp dã man , mẹ công khaibán rẻ con gái như vậy . Tiêu Nguyên chỉ biết ngậm ngùi trút giận bằng cáchliên tục đổ ớt vào bát của Bật Mã Ôn. Cô vừa mới nhớ ra đàn ông nhà họ Mộc yêucầu rất cao về khoản ăn uống, một là phải biết uống rượu và hai là phải biết ănớt, không dám ăn ớt thì không phải đàn ông.
BạchVĩ Dương nhìn thấy miếng ớt có vẻ khựng lại làm Nguyên phải nhịn cười đến mứcnội tạng lộn tung phèo hết cả. Anh ta chẳng phải không ăn được ớt à . Để xemlàm sao đàn ông nhà họ Mộc bỏ qua cho anh ta được.
“Anh Dương , em quên mất , anh trước giờ chưa từng ăn ớt. Tại ở nhà các anh vàcác bác của em đều ăn ớt cả, em làm theo thói quen. Thôi anh bỏ ớt sang bát emđây này ,em ăn hộ cho.”
Hahaha cô muốn cười lắm rồi đó. Không ngờ côlại có tài diễn xuất đỉnh như vậy, đáng nhẽ ra cô phải thi vào trường sân khấuđiện ảnh mới đúng. Cả nhà nhất loạt ngó chằm chằm Bạch Vĩ Dương đang toát mồhôi nhìn quả ớt đỏ thẫm như màu máu. Hắn sẽ không dám để cho phụ nữ phải ăn ớthộ mình đâu , thật là tức cười. Nguyên thỏa mãn nhìn gương mặt khó xử của tênlưu manh chết tiệt , cuối cùng cũng đã có cơ hội chỉnh Bạch Vĩ Dương một lần.Đúng là lúc nhìn kẻ khác bị mình hại khó xử lại thấy hắn vừa đáng thương, vừađẹp trai. Giờ cô đã hiểu tại sao hắn không chọc cô không chịu nổi rồi.
“ Thực rathì … “ – Hắn ấp úng.
“ Vĩ Dươngchẳng phải con bị đau dạ dày, bác sĩ nghiêm cấm không cho ăn đồ cay hay sao ?Ông thích ăn ớt đó lắm hay là đưa cho ông đi.”
Chẳng hiểuông nội cô được hắn cho uống cái thuốc gì mà tự nhiên tốt bụng thế không biết.Theo cô nhớ hình như vừa nãy hắn có nói ông cô biết mẹ hắn. Hắn chính là đanglợi dụng mối quan hệ còn gì nữa, thế mà cứ tỏ ra mình quân tử lắm.
“ Dạ thôi ,con nghĩ là chúng con ăn đủ rồi ạ. Để chúng con sang phòng thờ thắp hương tổtiên trước rồi sẽ đến nói chuyện với người lớn ạ.”
“Ừ, đi đicon.” Ông Cường cười thỏa mãn rồi gác đũa lại không ăn nữa mà chậm rãi đứngdậy, để vợ đỡ đi về phòng. Mấy đứa cháu nịnh bợ định đỡ ông ,ông đều gạt ra :
“Ta giànhưng vẫn còn khỏe lắm, còn minh mẫn lắm. Thằng cả , thằng ba mấy đứa vào phòngta đi, chúng ta cùng đợi cháu rể đến ra mắt.
“ Kìa cha, thằngDương với cái Nguyên nhà con còn chưa có …”
“Toàn à ,con đừng có bảo thủ như thế. Ta đã chấm thằng bé này rồi thì nó chắc chắn sẽtrở thành con rể nhà họ Mộc. Vả lại xét cả về gia thế , ngoại hình, phẩm chấtthằng bé chẳng có gì đáng chê cả. Sao con vẫn còn chưa hài lòng.”
“ Con gáicon có thích nó đâu cha. Cha trước tiên là nghĩ đến cháu gái mình đã chứ !”
“ Khôngthích lại có thể dẫn người ta về ra mắt, anh gắp cho em một miếng em gắp choanh một miếng , liếc mắt đưa tình cả ngày à ?Ôi cái tuổi trẻ , tại sao conkhông chịu hiểu cho đám trẻ một chút đi chứ.”
Ông Toànthay mẹ đỡ cha vẫn cự cãi suốt đoạn đường đi. Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng làlần cuối cùng nhà họ Mộc thấy ông Toàncãi nhau với cha mình. Bởi vì ông Cường vốn là một người cha sâu sắc, ông chưabao giờ làm sai một việc gì hay làm mất lòng ai cả nên được con cháu vô cùngyêu kính . Còn ông Toàn cũng là người con thông minh, sắc xảo được ông Cườngyêu quý nhất. Có lẽ trên đời này chỉ có duy nhất hạnh phúc cả đời của con cáimình mới khiến ông Toàn cãi nhau với cha. Nhưng mỗi người chỉ điềm đạm đối đápvài câu rồi thôi. Chẳng ai biết trước được tương lai cả nên cũng chẳng ai khăngkhăng giữ cái lí lẽ của mình làm gì. Chính nhờ vậy mới giữ được hòa khí cả mộtgia đình lớn. Còn việc có làm khó bạn trai của cháu gái nhà họ Mộc đến đâu đichăng nữa , cũng đều là mong tìm được một con người thật sự khéo léo, tháo vát, giúp cháu gái mình sống hạnh phúc cả một đời. Chứ nhà họ Mộc chưa bao giờ cấmcon gái không được lấy người mình yêu cả. Tự làm tự chịu, sau này không về thankhóc kêu khổ là được rồi.
Bạch VĩDương thông thạo đường đi nước bước trong nhà đến mức khiến Nguyên được mở rộngtầm mắt . Khu nhà rộng như cái sân vận động, đi qua cả dãy nhà, nhà nào cũngnhư nhau mà anh ta vẫn nhận ra được đâu là nhà thờ họ , đâu là nơi vui chơi,đâu là nhà ở, có khi còn biết nhiều hơn cả cô ấy chứ vì vốn mấy thứ này cô có mấy khi để ý đâu. Bảo Nguyênchỉ ra những chỗ có thể giúp trốn ra khỏi nhà mà không bị phát hiện thì còn dễchứ nhớ cái mớ chục nhà như một kia cô chẳng dỗi hơi.
“ Này Dươngà , tôi hỏi thật nhé , anh có phải người ngoài hành tinh không ?”
“ Sao emlại hỏi thế ?”- Bạch Vĩ Dương thấy rất tò mò về cái trí tưởng tượng viển vôngcủa cô.
“Hình nhưđối với anh không có khái niệm một ngày chỉ có hai mươi tư tiếng và trừ thờigian ăn ngủ ra một ngày chỉ có 8 tiếng để làm việc thôi à?”
“ Không anhhoàn toàn là người bình thường. Khi nào em đi ngủ anh cũng ôm em ngủ luôn mà.”
“Này, ănnói cho cẩn thận…” Nguyên vội bịt miệng tên Bật Mã Ôn lại mặc cho hắn ra sức cùvào eo cô.
“ Làm saoanh có thể nhớ hết mọi thứ về nhà tôi , biết nhiều hơn cả tôi biết vậy hả ? Anhcòn phải đi dạy, còn phải điều hành công ty, còn phải nấu cơm , dọn dẹp nhà cửanữa mà. Anh lấy đâu ra lắm thời gian thế ! Hay anh có cỗ máy thời gian củaDoraemon vậy, chỉ cho tôi với.”
“ Mỗi ngàychỉ cần được nhìn thấy em anh đã cảm thấy năng lượng dồi dào, làm việc côngsuất gấp bốn lần người thường. Em còn gì thắc mắc nữa không ?”
“ Nhưng ôngnội tôi còn biết mẹ anh nữa.”
“ Em quênngày trước gia đình anh sống ở đây sao ? Đương nhiên mẹ anh có biết ông em rồi.Cộng thêm hồi đó anh quá đẹp trai, quá đáng yêu nên được ông em coi như cháuruột, còn hứa sau này nhất định sẽ gả cho anh một đứa trong đám cháu gái vàngngọc của ông. Đúng là ông trời cũng muốn kết duyên cho đôi ta mà hahahaha.”
“Thôi đi ,anh mắc chứng hoang tưởng nặng à, có cần tôi đưa anh đến bệnh viện phụ sảnkhông? Lại còn dám nhắc đến việc ngày xưa, anh hại tôi khốn khổ khốn nạn nữa. Rốtcục là vì sao anh biết nhà tôi rõ đến như vậy, anh vẫn chưa giải thích chotôi.”
Chợt Bạch Vĩ Dương thúc vào eo cô một cái :
“ Cháu chàoông bà ạ .”
Tiêu Nguyêncũng giật mình cúi chào : “ Cháu chào ông bà ạ.”
“ Ừ cháungoan lắm , ông bà nghe thấy rồi.” – Đây không ai khác chính là giọng của tênBạch Vĩ Dương chết tiệt.
“ Anh dámlừa tôi.” – Tiêu Nguyên cảm thấy đỉnh đầu mình đang bốc khói.
Dương chỉnhún vai nghịch ngợm, lúc này trông anh giống một đứa trẻ hơn là người con traiđiềm đạm thường ngày : “ Trên ban thờ kia không phải là toàn ông bà của em sao? Chào là đúng rồi còn gì nữa. Mau lên vào báo cáo với họ đi, chúng ta sắpthành vợ chồng , sinh cho nhà họ Mộc một đàn cháu ngoại rồi. Với tài năng củaanh nhất định em sẽ toàn đẻ ra bác học với tiến sĩ thôi, nhất định còn có mộttiểu yêu nghịch ngợm giống em nữa.”
“ Anh đừnghoang tưởng. Tôi có ngu mới lấy anh. Tôi nhất định không lấy anh đâu. Lại càngkhông sinh con đẻ cái gì hết, tôi không phải lợn xề…aaaaa…thả tôi xuống…đượcrồi tôi nói mà…thả tôi xuống...đừng có tét mông tôi không phải con nít…đây lànhà thờ họ đừng làm loạn
[email protected]#$%^&*”
Phải đếnhơn nửa tiếng sau mới thấy hai người quay lại. Bọn họ đến thẳng phòng của ôngnội. Căn phòng nhìn hết sức giản đơn , khác hẳn với vẻ quyền uy của cả khu nhà.Ông Cường ngồi ung dung trên ghế, chén trà thiết quan âm vẫn còn bốc hơi nghingút, nhìn ông thật khó đoán nổi ông đang nghĩ gì. Thời gian không những khônglàm ông già yếu hay lú lẫn mà còn làm ông ngày càng trở nên uyên bác và thâmthúy. Xung quanh ông là vợ chồng bác cả , đương nhiên là cả bố mẹ cô nữa.
“ Ngồixuống đi Dương.” Ông chỉ mời hắn ngồi còn chẳng cả thèm mời cô ngồi nữa chứ , Đúnglà kì thị chủng tộc mà.
“ Hai cháuchuẩn bị đến đâu rồi, bao giờ sẽ kết hôn? Kế hoạch sinh mấy đứa ? Dương à, ôngchắc mẹ cháu thích cháu gái lắm đấy. Nếu mấy đứa ngại nuôi con thì cứ đưa vềđây ông chăm cho.”
Nguyên nghexong suýt nữa rớt hàm, vội vàng lấy tay đỡ lấy miệng của mình tránh trường hợpcô cất tiếng hét oanh vàng thủng hết màng nhĩ những vị trung niên đang ngồitrong phòng đây.
“ Ông nóiđùa gì vậy, chúng cháu …”
“ Vâng,cháu cũng đang tính chuyện này. Hồi trước cháu còn nghĩ là đợi cô ấy tốt nghiệpcái đã. Nhưng sự tình đang thuận lợi thế này, chúng cháu đều cảm thấy rất hạnhphúc, cháu nghĩ tổ chức luôn trong năm nay cũng tốt ông ạ.”
“ Ừ , dù saothì hai đứa đã hợp nhau như thế, lấy nhau sớm đi cũng tốt, dễ dàng sắp xếpchuyện tương lai. Ôi tuổi trẻ thật là…”
“ Ông nó à,ông lại thế nữa rồi. Đừng suốt ngày động một cái lại tuổi trẻ thế này tuổi trẻthế kia nữa. Chắc ông mệt rồi, chiều nay còn phải đi chúc tết mấy nhà nữa mà.Có chuyện gì để sau tâm sự đi, thời gian còn dài. Sau này đều là người một nhàthôi.”- Bà nội cô lên tiếng ngăn cản.
Các báccộng với mẹ cô đồng loạt gật đầu đồng tình, mặc cho gương mặt cô viết rõ bốnchứ ” Con không đồng ý”. Còn bố cô thì vẫn dửng dưng, không hài lòng cũng khôngphản đối, đúng là lão già xấu xa.
“ Vậy thôi,hôm nay chúng con làm phiền ông nhiều rồi, ông nghỉ ngơi sớm. Năm mới tết đếnchúc ông ngày càng khỏe khoắn , minh mẫn, hưởng phúc lộc, sống an nhàn, thọ hơntrăm tuổi. Chúng cháu sẽ sớm mời ông đến đám cưới làm chủ trì.”
“ Cháu cũngbảo bên nhà cháu sớm sắp xếp để gặp mặt đi.” Sau đó ông còn nói thầm một điềugì đó vào tai Dương khiến anh nở nụ cười tinh quái. Anh và cô chào mọi ngườitrong phòng rồi nhanh chóng rời đi.
Nguyên cũngkhông cả nhớ rõ mình đã về nhà bằng cách nào nữa. Cô vừa về đã mơ mơ màng màngchui vào phòng đóng sập cửa lại, còn nghe loáng thoáng Vĩ Dương nói là ra ngoàicó chút việc gì đó , cô nhớ ăn tối đầy đủ. Cô nằm lăn đi lăn lại trên giườngmột hồi vẫn thấy xung quanh chẳng có động tĩnh gì, chẳng có ai vào trêu tức cônữa, chứng tỏ tên Dương này ra ngoài thật rồi.
Bạch VĩDương sau khi lừa cả nhà cô một màn ngoạn mục như thế, định biến mất không dấutích luôn à. Cô gọi điện thoại cho hắn thì liên tục báo máy bận. Tự nhiên cảmgiác có cái gì đó nghèn nghẹn ở ngực khiến cô thấy tức thở kinh khủng. Cha mẹcô chắc lại ở lại nhà ông nội ăn thêm bữa cơm tối nữa rồi, Bạch Vĩ Dương khôngở đây, cô cũng ngại đến nhà sư phụ ăn chực lắm vì dù sao hôm nay cũng là đầunăm.Cô vốn đã xui xẻo lắm rồi , lại vác cả cái cục xui xẻo vào nhà thầy ấy cóvẻ không hay lắm.
Thườngnhững lúc rảnh rỗi thế này Nguyên sẽ vừa ăn mì tôm vừa nghiền ngẫm mấy bộ phimhay hoặc tám nhảm với đám bạn . Nhưng tự nhiên cô chẳng có tâm trạng làm mấyviệc đó.
Cô bắt đầu làm một cái việc mà hiếm khi cô làmtrong đời đó là nghiệm xem một ngày qua mình đã làm được những gì. Sau khi váccái ghế tựa ra ban công , hít thở chút không khí trong lành để ổn định tâmtrạng Nguyên bắt đầu nghệt mặt ra. Trời hôm nay không sao cũng không trăng,cũng không có mưa nhưng chả hiểu sao tự nhiên Nguyên lại nhớ đến hôm hắn ra sângọi cô. Hắn đã hứa từ lần sau cô mà còn ngồi như vậy nữa hắn nhất định là ngườiđầu tiên bế cố vào nhà.Vậy mà bây giờ chẳng thấy hắn đâu cả .
Aaaaa…côlại suy nghĩ lung tung rồi , tập trung vào vấn đề chính đi nào. Ngày hôm nay tỉnhdậy… việc đầu tiên là cãi nhau với Vĩ Dương, sau đó cùng hắn nói chuyện, kể vềgia đình cô, tiếp tục cùng hắn đến nhà ông nội, cùng hắn chào hỏi mọi người,cùng hắn ăn cơm, cùng hắn đến nhà thờ họ thắp hương, cùng hắn nói chuyện tươnglai với ông nội và cuối cùng là về nhà cũng hắn luôn. Sao cả ngày của cô lúcnào cũng chỉ có hình ảnh của hắn không thôi vậy ? Hắn trêu trọc cô, cười với cô, cả gương mặt hắn khi bị cô chỉnh nữa. Lúc nào hắn cũng hiểu rõ mọi thứ về côhết còn cô chẳng biết gì mấy về hắn cả. Ngay kể cả những người xung quanh côcũng yêu quý hắn. Chắc chắn phải hiểu rõ hắn lắm ông nội mới dễ dàng trao côcho hắn ngay lập tức như vậy. Chẳng lẽ không ai thèm hỏi xem cô có yêu hắnkhông à.
Thế cô cóyêu hắn không ?
Tiêu Nguyênkhựng lại.
“Yêu”
Từ lúc côgặp hắn đến giờ đây có lẽ là lần đầu tiên cô thẳng thắn đối mặt với từ này. Nếuxét về mặt lí trí mà nói thì đúng là hắn chẳng có gì đáng chê cả, đẹp trai, nhàgiàu, phẩm chất tốt, tháo vát , nhanh nhẹn, hiểu lễ nghĩa… Còn xét về mặt tìnhcảm thì…
Ghen cóphải dấu hiệu của yêu không ?
Nhớ có phảidấu hiệu của yêu không ?
Cô đối vớihắn đúng là luôn có một có một cái gì đó rất khác.
Sợ hắn nghĩxấu về mình, sợ mình xấu xí trước mặt hắn…đây chẳng lẽ cũng là dấu hiệu của yêuà ?
Cô đã từngnghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ yêu nổi ai cả, bởi vì trong cái đống dấu hiệutim đập chân run, ngại ngùng xấu hổ khi yêu cô chẳng hợp với cái nào hết. Giờcô mới hiểu sẽ chẳng ai có thể biết hết tất cả mọi thứ về yêu. Cô đối với hắnnhư là một thứ nghiễm nhiên không bao giờ tách rời vậy. Cô chẳng bao giờ phảilo sợ vì nghĩ rằng tay hắn vẫn luôn nắm chặt tay mình. Cô còn từng ngẩng caođầu mà nói với hắn rằng, đừng lo rồi hắn sẽ yêu cô trước thôi, còn cô có điênmới đi yêu hắn . Rốt cục bây giờ cô lại trở thành kẻ thua cuộc hay sao ?
Điều đángsợ như thế này thực sự đã quá sức chịu đựng của cô rồi. Cô mà có thể đi yêu mộtkẻ đang chơi đùa với cô. Cô biến thành cung nữ chấp nhận chết vì tình yêu từbao giờ vậy, ông trời ơi…
Càng cốbiện hộ cho bản thân cô càng nhận ra mình thực sự yêu hắn, thích nhìn hắn cười, thích trêu chọc hắn , thích ăn đồ hắn nấu, thích được hắn ôm vào lòng ngủ…
Ông trờiđúng thật là trớ trêu, tại sao là lúc này, là lúc này để cô nhận ra cái điềungu xuẩn đó chứ.
Nguyênthuộc phái hành động, cô quyết định rút điện thoại ra gọi tên đầu xỏ kia về nóichuyện cho rõ ràng. Nhưng như vậy có nghĩa là cô tự nhận mình thua cuộc rồi.Hắn sẽ cười nhạo cô chết mất thôi… Đáng nhẽ ra ngay từ đầu cô nên biết ý khôngnên trêu chọc hắn mà cùng hắn tham gia trò chơi này…trời ơi cô phải làmsao đây? Tại sao hắn lúc nào cũng úp úpmở mở với cô , chẳng bao giờ chịu tiết lộ với cô dù chỉ một chút thôi suy nghĩthật sự của hắn. Lúc nào cũng là cái thái độ đùa cợt ấy. Bây giờ còn chơi trò biến mất mà chẳng thèm giảithích cho cô hiểu ba cái mớ hôn nhân hắn định quyết đinh như thế nào.
Hôm nayđúng là bực bội chết người đi mà.
Khi nào hắnquay lại mà không giải thích đầy đủ với cô cô sẽ cho hắn không toàn mạng trở vềnhà tiện thể cướp luôn ví tiền của hắn nữa.
“ BẬT MẪ ÔNanh cứ đợi đấy !!!”
Lời của tácgiả : Chỉ một chương thôi viết ròng rã bốn ngày liền , mọi người không địnhkhen ta sao ?
Giờ ta mớinhận ra nữ chính của chúng mình rất thích hỏi nhé, suốt ngày…à ? …sao?....ư?
Về lại vấnđề chính , phần cuối chương này là do ta bộc phát mà viết ra chẳng theo kếhoạch của chuyện cái quái gì cả, có thể có sai sót , mong mọi người bỏ quá cho.
Một việcnữa , giải thích cho tâm trạng quái thú bộc phát của nữ chính , đây có thể coilà chứng hoảng loạn tiền hôn nhân, nhiều khi chỉ vì lí do vớ vẩn (nêu ở trên)mà tức giận muốn giết chồng. Không đáng ngại.
Chẳng cólời nào để nói về nam chính cả vì đoạn gay cấn nhất hắn lại không xuất hiện. Tacũng thật tò mò hắn đi đâu mất rồi.