Chương trước
Chương sau
Căn phòng màutrắng hiện lên một cách hơi mất tự nhiên. Đập vào mắt Nguyên đầu tiên là hìnhảnh cái trần nhà mà thực ra cô cũng không chắc đó là bức tường hay làtrần nhà nữa vì cả hai đều màu trắng cả. Cô có cảm giác như mình đang bị đảongược, sau đó lại lộn từ trong ra ngoài vậy, nhìn vật nào cũng hao haonhư nhau, đầu thì đau như búa bổ. Nổi lên trên nền trắng là thứ gì đó mờ mờ, cứtrồi lên ngụp xuống trong đôi mắt mệt mỏi của cô.

“Em tỉnh rồià.” – Giọng nói này có vẻ rất quen, nhưng cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên khôngphản ứng.

“Hãy nói gì điNguyên , em cảm thấy thế nào? Để anh gọi bác sĩ nhé.”

“Đây là đâu ?”– Cô nói nhưng từ cổ họng chỉ phát ra những tiếng thều thào. Dù vậy cô cũng đãcảm thấy dễ chịu hơh và dần dần nhận thức được xung quanh.

Giờ cô mớihiểu thực ra phim truyền hình không hề chém gió khi mà nói rằng nữ nhân vậtchính cứ tỉnh dậy sau khi bị ngất là lại hỏi “đây là đâu” hay “anh là ai” – cáinày là trong trường hợp mất trí nhớ.

Còn cô lại nhớrất rõ, rõ đến mức thấy tự xấu hổ với bản thân mình. Cô đã đồng ý lời cầu hôncủa Bạch Vĩ Dương, đã đồng ý trong khi vốn biết rằng việc làm đó là sai và ngungốc. Sau khi đồng ý với hắn thì lại ngất xỉu. Đúng là mất mặt quá đi mà. Côgiả ngu hỏi:

“ Tôi còn sốngđúng không ?”

Thấy được tháiđộ ham sống sợ chết cố hữu lại hiển hiện trên gương mặt cô, Dương vừa đỡ côngồi dậy, đưa cốc nước ấm cho cô uống, vừa hớn hở nói :

“ Ừ , em khỏere, không vấn đề gì hết. Bác sĩ nói em ngất chỉ vì suy nghĩ nhiều quá lại cộngthêm xúc động mạnh. Em có gì mà phải suy nghĩ kĩ vậy ?”

Cô giật thótmình , suýt nữa phun nguyên ngụm nước vừa uống vào mặt anh. Chả nhẽ nói với anhta rằng mình nghĩ về anh ta mỗi ngày, nghĩ nhiều quá đến ngất xỉu hay sao?

“ À, đợt nàytôi đang bận nghĩ xem nên dùng cách tra tấn nào trong chín trăm chín mươi chíncách tra tấn thời Trung Cổ để chỉnh anh và đuổi anh khỏi nhà tôi , lại vẫn hàihòa giữa chất hài kịch của Mô-li-e và đẫm nước mắt bi kịch của Shakespeare.”

Gương mặt Dươnghiện rõ vẻ thất vọng , nhưng ngay lập tức anh lại bình thản nhìn cô, vừa cườivừa châm chọc :

“ Trời ơi, emđược anh cầu hôn vui sướng đến ngất xỉu, làm anh cũng thấy xúc động đến sởn gaiốc luôn nè. Công nhận anh diễn tình cảm cũng đạt thật đấy.”

“ Đừng ngồiđấy mà học đòi làm siêu nhân trong Biệtđội báo thù đi. Anh thì chỉ khác người ở chỗ sinh ra đã bị dị tật ở dâythần kinh xấu hổ mà thôi. Việc này cứ để kéo dài theo thời gian mà không kịpthời chữa trị dẫn đến anh bị hoang tưởng cấp độ báo động, thường ôm cột ,cườithốn một mình. Triệu chứng của căn bệnh này là độ dày da mặt anh tỉ lệ nghịchvới độ mòn của dép tổ ong, mụn cũng không mọc lên nổi. Chưa kể da mặt anh lạichống được tổn thương bởi các dị vật như chửi đểu nên anh đi đường là lại vênhmặt lên trời, nhìn ngứa cả mắt. Anh có thể phát bệnh bất kì lúc nào, mà cứ phátbệnh là lải nhải không thôi, lôi hết tông tích mười đời nhà mình ra mà khoe mẽ,dễ khiến người bên cạnh tức quá đến xỉu luôn.”- Cô tự nhiên lấy lại được vẻ hồnnhiên vui tươi như con đười ươi của mình mà rõ ràng là ngày hôm qua khi hắnvắng nhà không hề có.

“Ừ, dù vậy anhcũng phải vô cùng thương tiếc báo tin với em là em đã trót đồng ý cưới mộtngười bị hỏng dây thần kinh rồi. Anh lại chính là người phối giống đời sau chonhà em nên con chúng ta nguy cơ cao là sẽ bị mắc bệnh tương tự. Hối hận muộnmàng…”

“Anh…” Cô cứnghọng nhìn anh thầm nghĩ, cô đã trót lao vào biển lửa này sao có thể bước ralành lặn trở về nữa đây. Có trách thì chỉ có thể trách bản thân quá ngu ngốc màthôi.

Yêu đơn phươngkhổ sở như vậy sao ? Giờ cô mới thấm thía cơ đấy, đúng là ông trời thích trêungười mà. Tự nhiên cô rất muốn ngồi dậy chém chết cái tên đàn ông ở trước mặt.Sao anh ta có thể lúc nào cũng cười đểu cô mà không thấy mỏi miệng, có thể hànhhạ cô mà không thấy cắn rứt vậy. “Làm người phải nhân hậu.”- câu thành ngữ nàyanh ta chưa bao giờ nghe à ? Mà câu này hình như không phải thành ngữ thì phải.

“Con gáiiiiiii........”

Âm thanh chóilọi vang vọng bốn tầng nhà bệnh viên kéo Nguyên trở lại với thực tại.

Mẹ cô ư ?Không đời nào mẹ cô lại ủy khuất cô như vậy chứ, chỉ là ngất xỉu thôi mà. Haymẹ cô đang vui mừng vì cô đã đồng ý cưới anh? Nhưng cũng chưa đến mức nổ tung lênnhư quả pháo vậy. Trừ phi…

Cánh cửa phòngnhư đắc tội với người mở, đúng hơn là người đạp, bất đắc dĩ hôn âu yếm bứctường trước mặt, bản lề nghiến răng ken két cũng không ngăn được âm thanh thathiết vang vọng :“Honey, con tỉnh rồi. Mẹ lo cho con chết mất.”

Rồi cô Huyền- mẹBạch Vĩ Dương lao vào chỗ Nguyên, sờ nắn khắp người như kiểu kiểm tra xem cô cóbị thiếu miếng thịt nào không.

“ Cô ạ, con ổnmà. Chỉ là ngất xỉu thôi con không sao đâu.”

Cô Huyền ngẩngmặt lên nghiêm nghị nhìn Nguyên khiến cô chợt hiểu ra người này cũng đã bốn mấyrồi cơ đấy, không phải mới ba mươi đâu…

“Con phải gọichúng ta là cha mẹ rồi chứ !”

Câu này là bácPhong - cha Dương nói. Đi đằng sau bác là cha mẹ cô- nhìn như hai mặt âm dươngbát quái. Một người cao gầy một người lùn béo, một người mặt nặng như chì, mộtngười cười tươi như hoa. Mà cái người mặt nặng mày nhẹ hiếm gặp kia chính làcha cô.

Mẹ Bạch VĩDương vẫn chưa hài lòng nói với cô:

“ Sao đợttrước mẹ chẳng thấy con đến thăm mẹ gì vậy. Làm mẹ buồn chán quá, sáng tác đượcmấy bản nhạc mới luôn. Có khi mẹ cũng nên đến trường đại học nghe thuyết giảngthôi. Trúc nhạc có nhiều trai đẹp lắm à con ?”

Nói đến đâytrong phòng cả Dương, cha Phong, cha Toàn đều mắt tóe lửa như nhau. Cô Huyềnnhư điếc không sợ súng tiếp tục tíu tít :

“ Ở bên Mỹcũng nhiều người đẹp trai lắm nhưng bác trai quản cô như quản vịt, nhất địnhkhông cho rời nửa bước, mà cô cũng mù đường ở đó nên chẳng dám đi đâu. Sang đâyđương nhiên phải trốn ra ngoài xả hơi kiếm người yêu trẻ tí chứ.”

Nguyên toát mồhôi, nói chuyện hồng hạnh vượt tường, lại có thể thản nhiên như vậy đúng là nộicông thâm hậu. Nhưng Bạch Vĩ Dương đã nhanh chóng ra tay ngăn cản màn hội ngộcảm động đầy nước mắt, ngước mũi giữa ba người phụ nữ trong phòng :

“ Mẹ hỏi thămbệnh xong rồi thì nói vào việc chính đi.”

“ À ừ…e hèm.Con gái, hôm nay mẹ có nói chuyện với bên thông gia- là cha mẹ của con về việcđám cưới. Nói chung là cả hai bên đều đi đến thống nhất do lễ cầu hôn đã tổchức đình đám thì đám cưới nên tiết kiệm chút. Váy cưới mẹ sẽ nhờ một người bạnlàm nghề thiết kế thời trang bên Mỹ giúp đỡ. Dù anh ta hơi bị kiêu với lại ragiá hơi đắt một tẹo nhưng mà váy đẹp khỏi chê luôn. Chắc tốn tầm khoảng… mườilăm ngàn đô gì đó.”

Nghe đến đâyNguyên suýt nữa giựt tung cái dây chuyền nước, mẹ cô thì nuốt nước bọt, cha côthì lắc đầu ngán ngẩm. Chỉ riêng có ba người nhà họ Bạch vẫn coi đây là chuyệnbình thương tiếp tục kể lể:

“Hội trườngthuê chỗ quen của mẹ, rộng hơn bốn trăm mét vừa đủ để chứa hai trăm vị kháchquý của chúng ta…”

Cô Huyền kểđến sùi bọt mép, hình như còn nói loáng thoáng về việc trong đám cưới sẽ thaybốn cái váy. Mắt Nguyên ngày một trợn trắng ra. Như thế mà lại nói là tiết kiệmmột chút. Tất cả đều là tiền… là tiền đó, thế mà bọn họ cứ coi như rác đổ đikhông hết vậy.”

“ Thưa cô… ànhầm…thưa mẹ … bao giờ thì tổ chức đám cưới vậy? Hình như nãy giờ mẹ vẫn chưa cónói với con.”

“ Ừ đấy, mẹđúng là đãng trí, vì vui quá mà con yêu.” Rồi cô rút ra một tờ giấy trong vícủa mình đọc lại nguyên xi từng số một trong đó như thể sợ mình sẽ nói lộn vậy:

“ Ngày mùngnăm tháng hai năm nay sẽ tổ chức đám cưới.’’

“ Loảng xoảng,loảng xoảng.’’

Cha cô mặt sắpđen thành Bao công tái thế, làm rơi luôn cái cốc trên mặt bàn cạnh giường bệnh.

“ Bụp…” – chaBạch Vĩ Dương cũng làm rơi luôn cả điện thoại đang cầm trong tay. Ông nhắc vợ,không nói cao giọng nhưng lại như tiếng gầm của con sư tử khiến người ta lạnhtóc gáy, phong độ hơn thằng con trai nhiều:

“ Anh đã nóiem là đừng ghi một kiểu đọc một kiểu mà. Chắc em lại ghi tháng trước ngày sau như ở bên Mỹ đúng không ?”

“ Đâu có…”- CôHuyền phân trần : “ Em ghi ngày trước tháng sau… nhưng mà em đọc ngược lại… vìcứ nghĩ là em ghi ngược.”

NGÀY 2 THÁNG 5

Cha mẹ ơi, chỉcòn không đầy ba tháng nữa cô chính thức bị chôn sống trong nấm mồ hôn nhân.Tại sao cuộc đời cô lại bi thảm đến cùng cực như vậy ???

“ KHÔNG…”

Cả nhà quayđầu lại nhìn cô đang gào thảm thiết. Cha cô nói :

“ Thấy chưa ,tôi đã bảo con bé nhất định sẽ không đồng ý cưới sớm mà. Nếu không thể đợi đếnkhi nó tốt nghiệp thì ít nhất cũng phải chờ đến hè chứ !”

Cô muốn hôncha cô quá. Cuối cùng chỉ có cha là thương cô nhất mà thôi. Cha là thần tượngcủa đời con. Cô gật đầu hưởng ứng :

“ Đúng…” – Câuchưa kịp nói hết cô đã bị ánh mắt của mẹ làm cho cứng đờ. Ánh mắt ấy chẳng phảilời hứa hẹn thương yêu sẽ chờ cô ở nhà với nồi nước sôi, chuẩn bị nấu thịt côhay sao?

Nhìn sangDương cầu cứu lại tiếp tục nhận được nụ cười đểu của anh ta, mắt còn nhìn chămchăm vào cái nhẫn kim cương đính hôn trên tay cô. Còn cô Huyền thì… chấm nướcmắt cảm động :

“ Nguyên à,nói thật mẹ không đợi được đâu. Hay là cưới luôn đi con, mẹ muốn có con làm condâu lắm rồi.”

Cha chồng bướcđến, mặt đằng đằng sát khí, ôm ngang eo vợ nói :

“ Đi thôi,chúng ta đến thăm bệnh với thông báo cưới xin như thế là đủ rồi. Đã xác địnhđược vị trí của cha, em mà không nhanh lên là hỏng hết việc đó.”

“Đấy, em lạihạnh phúc quá mà quên chuyện quan trọng rồi… Vậy thôi mẹ đi nhé. Có gì hết tếtnhớ đến nhà mẹ chơi đấy. Ôi Nguyên…” – Mẹ Dương ôm chầm lấy cô đầy xúc động,rồi rút từ trong túi ra hai cái khẩu trang hình hoa hòe sặc sỡ, tự đeo một cáivà đưa cho ông Phong một cái.

Cúi đầu chàomọi người trong phòng , cả hai người biến mất ngay lập tức, chỉ còn nghe văngvẳng ở hành lang tiếng cãi cọ :

“ Anh khôngđời nào đeo cái đồ chết tiệt đó.”

Cha cô nhìn côđầy sầu thảm như muốn nói “Cha đã cố gắng hết sức.”

Còn mẹ cô hàilòng nhìn cô nói: “ Ông nội con gửi lời hỏi thăm con, ông nội Bạch Vĩ Dươngcũng gửi lời hỏi thăm con. Còn bây giờ hai đứa cứ tâm sự đi nhé. Mẹ có mangchút cháo đến đây, con ăn đi không nguội. Chuẩn bị tinh thần tốt vào để còn làmđám cưới nha con.”

Rồi cha mẹ côcũng biến mất nhanh như cơn gió vậy.

Nguyên ngẩnngơ nhìn chỗ trước mắt vừa đông đúc chật chội giờ chẳng còn ai.

“Mà này, chẳnglẽ mấy đứa bạn của tôi không đến thăm tôi sao ?”

“Có nhưng ngồimãi thấy em vẫn chưa tỉnh lại nên bọn họ bỏ về rồi.”

“ Không để lạilời nhắn ?”

“ Bọn họ chỉnói nghỉ tết xong sẽ tái ngộ, có chuyện lớn cần bàn bạc.”

Cô gật đầu, ítra mấy con nhỏ đó vẫn còn nghĩ đến cô. “Chuyện lớn cần bàn bạc” còn là chuyệngì khác ngoài tương lai tự do cả đời của cô cơ chứ. Cô hứng chí xuống giường,tính ra ngoài đi hóng gió một chút.

“ Em đi đâuvậy ?” Bạch Vĩ Dương như kiểu sợ cô chạy mất, lao ra chặn.

“Tôi đi vệsinh, anh cần quản sao ?”

“ Em cẩn thậnđấy, nghỉ tết xong anh sẽ ngay lập tức dẫn em đến ủy ban phường đăng kí kếthôn. Pháp luật nhà nước cấp quyền cho anh và em có nghĩa vụ với nhau. Còn bâygiờ không được đi ra ngoài nếu không có anh bên cạnh.”

“Anh thật là… Đượclắm, vậy thì cùng đi.” Cô hùng hổ nhảy xuống đất, lại vui vẻ nhận ra trước mắtmình là đôi dép lê chứ không phải là đôi guốc cao năm phân suýt hại chết cô.

“ Em chạy racửa làm gì, trong này có nhà vệ sinh.”

Dương tiếp tụccười đểu cô lần thứ n làm cô chỉ muốn xé banh cái nụ cười này ra. Aaaa… sao vậychứ? Tự nhiên trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Bật Mã Ôn… nhưng là lúc haingười hôn nhau. Đập đập vào đầu mình cho tỉnh táo lại cô lủi thủi quay vềphòng, chui vào nhà vệ sinh, rửa mặt đến ba bốn lần mặt mới hết đỏ đi một chút.

Lúc cô bước raVĩ Dương đã kiếm được một chiếc giường xếp từ đâu không biết, đặt ngay sát giườngcô, an nhàn ngồi nghịch điện thoại.

“ Mà này, tôitỉnh lại rồi mà sao bác sĩ không cho xuất viện. Nãy giờ cũng chẳng thấy ai đếncho thuốc hay kiểm tra lại cả.”

“Chấn độngthần kinh quá lớn, vẫn là nên ở lại đây nốt hôm nay. Sáng mai xuất viện.”

Anh trả lờicộc lốc lại tiếp tục chăm chú nghịch điện thoại.

Cô thầm nghĩmình cũng nên nhân cơ hội này giả ốm bắt hắn phục vụ một chút. Bù lại mấy hômtrước cô phải chăm sóc hắn:

“ Tôi đói rồi.Anh đút cháo cho tôi ăn đi.”

“ Vậy hả ?”-Bạch Vĩ Dương thờ ơ hỏi, mắt không rời chiếc điện thoại :

“Em chỉ hỏngnão , đâu có hỏng tay, hỏng chân. Tự lo đi.”

Cô suýt nữaphụt máu. Đúng là tên đàn ông này, trước kia chưa nắm chắc cô trong tay thì đốixử như thiên kim tiểu thư. Đến lúc lừa được rồi thì lại coi như gia nô trongnhà. Cô không phải loại hiền lành dễ bắt nạt đâu nhá, mặc dù thực tế đã chứngminh điều này. Quyết tâm vì lòng tự trọng của bản thân, cô mang cái bụng đóitrùm chăn lại giả vờ ngủ, trong khi chiếc đồng hồ mới chỉ chín giờ. Cô ngủ sớmđến mức sắp biến thành con lợn rồi.

Chờ mãi…chờmãi… cũng không thấy Vĩ Dương có động tĩnh gì. Cô bứt rứt giựt đứt ba sợi sóctrên đầu.

Chờ mãi…chờmãi…vẫn chưa có chút thay đổi nào cả dù chỉ nhỏ nhất, cứ như thể trong cănphòng này cô là người duy nhất tồn tại vậy. Cô bứt rứt giựt đứt sáu sợi tóc.

Giựt hết tóccô lại chuyển sang giựt lông (chân >.



Rất nhiềungười khi yêu cảm thấy thiếu cảm giác an toàn. Lúc nào họ cũng trong trạng tháibồn chồn lo lắng chỉ sợ người mình yêu chạy mất. Mỗi ngày từ lúc bình minh lênđến khi mặt trời lặn câu thường trực trên môi họ là anh có yêu em không vàngược lại .

Điều nàythường xảy ra ở phụ nữ vì nhiều lí do. Họ có nhiều bạn bè, mà nhiều bạn nữ thìnhiều chuyện dữ, cuộc buôn dưa lê bán dưa hồng nào cũng nghe được những lờicảnh báo bão cấp mười bất ngờ đổ ập vào đất liền chia rẽ tình đôi ta. Họ cũngsuy nghĩ nhiều hơn, tự vấn nhiều hơn nên thành ra nghi ngờ cũng nhiều hơn…vânvân…và mây mây…Quan trọng hơn hết, con gái dù mang vẻ ngoài cứng rắn , lạnhlùng hay biến thái đến đâu cũng đều có trái tim yếu đuối, một khi chưa đượcnghe người mình yêu nói ra ba từ tám chữ “anh yêu em” thì vẫn chưa yên lòng.Cũng đơn giản như chuyện cùng hợp tác, công ty nhỏ đâu ngu gì mà đi làm mộtviệc không có hợp đồng, chứng từ rõ ràng với các công ty tai to mặt lớn(nhất làvới mấy chú tàu khựa mất dạy). Nhưng nên nhớ chuyện đời không bao giờ được ápdụng vào chuyện yêu, đừng mang hợp đồng với tính toán ra mà chặt chém. Tương tựnhư sai lầm của Bạch Vĩ Dương vậy. Những lời cảnh báo của ông nội anh lại linhứng vào chính lúc này. Cả hai người đều không dám nói với nhau tình cảm thậtcủa mình vì đều sợ tổn thương, sợ sẽ đánh mất đi người đối diện . Họ thà rằngcứ mặc kệ cho mọi thứ như thuyền xuôi trôi xuôi, yêu nhau, cưới nhau, ở vớinhau nhưng im lặng. Rồi nhỡ chăng thuyền xuôi đến thác nước , mất tất cả, thìsao ? Bấy giờ lại chẳng tiếc nếu như lúc ấy… Lưu ý, trên đời này không có haichữ “nếu như”.

Đáng tiêc chưaai trong hai người họ nhận ra điều này. Dù vậy họ vẫn đối xử ân cần với nhauthầm lặng một cách đẹp đẽ. Nguyên giờ đang là người thiếu cảm giác an toàn nhấtkhi mà người cô yêu lại là một diễn viên tài năng bẩm sinh… lại còn đẹp trainữa chứ, khiến cô gần như không thể nhận ra được dù chỉ một chút tình cảm củaanh.

Ọt…ọt…ọt…

Câu chuyệnlãng mãn kể lể dài dòng của tác giả bị cắt ngang một cách dã man.

Thật sự khôngthể chịu đói thêm nữa Nguyên lật chăn ra.

“Hahahaha…Mìnhthật là siêu nhân…”

Lần này sự tứcgiận đến mức Max Power của Nguyên lại bị con khỉ Bật Mã Ôn trong phòng dập tắtmột cách phũ phàng bằng nụ cười man rợ kinh thiên động địa.

Cười sảngkhoái xong Dương lại cắm đầu vào cái điện thoại, coi như chưa hề có cuộc chialy giữa lửa giận và bạn trẻ Nguyên đang ngồi bẻ tay, bẻ cả ngón chân trêngiường.

“ Anh điên rồisao? Anh không muốn cho những bệnh nhân khốn khổ, đáng thương ở những phòngbệnh bên cạnh ngủ thì cũng phải nghĩ đến người bị hỏng não vì ngày ngày ngheanh lảm nhảm như tôi chứ. Cười thì cũng vừa vừa phai phải thôi ! Anh biếtbây giờ là mấy giờ rồi không hả ?”

“Tính từ lúcem bắt đầu trùm chăn vào đến giờ mới được đúng hai mươi lăm phút bốn mươi sáugiây, mười lăm tích tắc, giờ này ai mà đi ngủ nổi ?”

“Anh…”- Đợtnày cô đúng là hỏng não thật rồi, thế nào cũng không cãi lại được hắn. Hậm hựcđi vòng qua cái giường của Bạch Vĩ Dương đến bên tô cháo nguội ngắt, cô lén lútlè lưỡi đằng sau đầu hắn.

“ Cẩn thận anhnhìn thấy em trên màn hình điện thoại đấy, anh mới lau nó bóng loáng mà.”

Cô ỉu xìu ngậmmiệng lại mà không hề nhận ra là người nào đó chỉ đoán mò. Lén lút giơ chân lêntính đạp vào cái giường xếp nơi con khỉ đang ung dung tự đắc, Nguyên dồn toànbộ lực còm của mình vào cú đá định mệnh này. Mỗi tội ông trời không thươngngười tốt, đúng lúc ấy Dương quay lại liếc nhìn cô một cái làm cô chỉ có thểgiả bộ đang bước đi, thành ra hụt chân, xiên xiên vẹo vẹo cuối cùng ngã xuốngđất cái rầm. Giờ biết chạy không còn kịp nữa, cô chỉ còn cách duy nhất là giảvờ ngất xỉu tập hai.

“Nguyên…Nguyên…em có sao không ? Để anh gọi bác sĩ nhé. Nguyên…”

Cô vội vã chụplấy cánh tay của Bạch Vĩ Dương bắt chước giọng thều thào :

“ Không saochỉ là choáng do đói quá thôi.”

Cô nghe tiếngthở phào của Dương mới dám từ từ mở hé mắt ra.

“ Mau đỡ tôingồi dậy.”

Cô được Dươngphủi bụi, chỉnh sửa tổng thể đến ba lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên ,không chỗ nào không đụng qua (đỏ mặt) mới được ngồi xuống giường. Mặc dù cáimông cô ê muốn chết, lại cộng thêm cái chân đáng thương quơ chúng cạnh sắc củacái giường mà ran rát nhưng kết quả lại rất mỹ mãn. Thay vì cái màn mớm cháo –cô dám cá mười cái nhẫn kim cương là ý định của hắn, cô được đút cháo rất tửtế, lại được lau mặt tận giường. Dương mang điện thoại của mình đến bật tròchơi điện tử cho cô chơi. Dù cô toàn làm mất hết điểm của hắn nhưng hai ngườiđều chơi rất vui vẻ. Nhìn gương mặt đẹp trai hơi tiều tụy của hắn cô bất giácđau lòng. Tắt trò chơi trên điện thoại đi trước sự ngạc nhiên của Bạch Vĩ Dươngcô giả vờ cáu gắt:

“ Tôi toànchơi thua thôi, chán lắm. Tôi đi ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm đi.”

“ Nhưng anhkhông ngủ được.”- Dương làm bộ nũng nịu rất động lòng người, nhưng cô đã sớmmiễn dịch rồi.

“ Vậy thì đếmcừu đi, không thì nhìn lên trần nhà không chớp mắt mấy tiếng nữa là sẽ ngủ đượcthôi.”

“Hôm qua anhmới chỉ được ngủ có ba tiếng thôi. Anh nhớ em chết lên được, cho anh ôm một tẹođi mà.”

“ Khiếp kinh ,anh mà kể lể nữa là tôi lại ngất đấy.”- Cô nói vậy nhưng tự nhiên thấylòng chua xót. Trong khi mình ngủ hơn mười hai tiếng một ngày thì anh lại chỉđược ngủ có ba tiếng mà thôi. Chỉ vì chuẩn bị cho một người anh không yêu sựbất ngờ mà anh lại phải lao tâm khổ tứ như vậy, không biết người được anh yêuthật thì sao nhỉ? Cũng hạnh phúc đến thế là cùng.

“ Được rồi,anh ngủ trên giường của anh, tôi cho anh nắm tay tôi thế là hết lòng hâm mộcuồng nhiệt của anh với tôi chưa?Tôi vốn biết mình xinh đẹp mà.” Nói đến đây côkhựng lại chợt nhớ đến cái laptop thân yêu

" Anh vẫnchưa giả máy tính cho tôi đồ khốn kiếp."

Bạch Vĩ Dươngném bộ mặt nũng nịu của mình ra ngoài cửa sổ luôn, lại cười đểu :

" Đừngnóng, anh trong lúc quá lo lắng cho người đã ngất xỉu èo oặt như cọng hành héolà em nên lỡ để quên máy tính ở nhà hàng. Nhưng ban nãy anh đã nhờ thằng Trungmang về nhà gửi bố mẹ em rồi. Em đừng lo."

Cô trừng mắtnhìn anh, cũng tiện tay ném nốt chút lòng thương xót của mình ra cửa sổ :

" Anh màdám hé răng về nội dung của nó xem..."

" Anhthề, anh sẽ mang những nội dung không trong sáng của em xuống mồ cùng anh. Màem an tâm, anh cũng chẳng có ý định cho bất kì ai khác biết việc đó đâu. "

Nguyên đỏ mặtnên vội vàng tắt đèn đi để Vĩ Dương không nhìn thấy rồi trùm chăn vào... nhưngvẫn cố tình thò tay ra ngoài.

Anh nhẹ nhàngnắm lấy bàn tay Nguyên , khẽ khàng đan ngón tay mình vào tay cô như thể đó làmột thứ pha lê mỏng manh dễ vỡ. Anh đã nắm tay cô, ôm cô biết bao nhiêu lầnnhưng chưa bao giờ có cảm xúc giống như lúc này. Anh cảm nhận được cái lạnh củachiếc nhẫn đang an toàn nằm trên ngón áp út của cô. Anh cảm nhận được giữa haingười như đã có được một sự ràng buộc nhất định vô hình nào đó. Và hơn hết anhcảm nhận được dù rất nhỏ thôi, tình cảm của cô dành cho anh. Như thế đã là quáđủ.

" Nguyênà..."

"Uh..."-Cô lười biếng trả lời, thực ra lại rất tò mò điều anh định nói tiếp theo.

"Đáng rabây giờ thay vì ở trong bệnh viện chúng ta đang cắm trại ở một nơi rất thơmộng. Anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho em."

Cô siết chặttay anh hơn nữa. Khóe mắt thấy cay cay.

"Ngày xưaanh, Đỗ Lam và Trung chơi thân với nhau. Đỗ Lam thích anh, thằng Trung lạithích Lam nên anh luôn là người đứng ở giữa. Bọn anh từng hứa với nhau chỉ cầnai kết hôn trước nhất định hai người còn lại phải dốc hết toàn lực tổ chức đámcưới cho người đó. Bây giờ đã có cơ hội thực hiện rồi. Đỗ Lam - như em đã biếtchính là chủ của dãy cửa hàng làm đẹp nổi tiếng, đồng thời là cô gái khiêu vũtrong nhà hàng. Cô ấy cũng nhận nhiệm vụ lên kế hoạch sắp xếp trình tự cho cácmàn biểu diễn. Trung chính là anh chàng bồi bàn. Nhà hàng Pháp đó cũng là của cậuta tự tay thiết kế ,trang trí. Chính cậu ta đã thuê những nhóm nhảy tốt nhất,chỉ trong vòng một ngày đã nhảy thuần thục theo những bài hát anh lên danhsách..."- Anh dừng lại như thể kiểm tra xem cô đã ngủ chưa, thấy cô khôngnói gì anh vẫn bình thản kể tiếp :

“Tất cả mớiđược bắt đầu chuẩn bị từ tối hôm kia…Anh còn chẳng biết chiếc nhẫn có vừavới tay em không nữa. Anh cũng không chắc là bài hát anh chuẩn bị có hay khôngvì anh viết lời rất vội. Anh mới chỉ khớp nhạc với dàn nhạc đúng một lần. Anhrất lo em sẽ không hài lòng… hoặc là em sẽ sớm nhận ra kế hoạch của anh… Hômnay trông em rất xinh… mọi ngày đã xinh rồi hôm nay còn xinh hơn nữa…”

Cô lau nhữnggiọt nước mắt nãy giờ đã thấm ướt một góc của chiếc gối , cố giữ cho giọng thậtthanh thản :

“Dương à… anhnhìn xem trăng sao trên trời có phải đẹp lắm không? Nơi này thật sự lãng mạnlắm đó. Anh có thể an tâm ngủ được rồi.”

Anh im lặng ,cô cũng im lặng . Hai người nắm chặt tay nhau yên bình ngủ say.

Lời của tác giả: Sắp hết giới hạn 5000 chữ rồi, nên ta không thể nói nhiều.

Chúc mọi người đi thi đại học tốt đẹp.

Truyện đúng là ấm áp thật, hơi sến súa nhưng chắc chỉ ta tự cười, tự khóc một mình thôi. Đứa con tinh thần của mình mà.

Chương trước ta bị mọi người bơ, nên chắc sau chương này ta sẽ quy ẩn giang hồ thôi huhu.

Tròn 5000 chữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.