Từ phòng bao đinh tai nhức óc chạy ra, Quý Thư Nhan tựa vào trên tường hành lang nôn khan, uống rượu quá gấp, cô cảm thấy cả dạ dày của mình đều đang cuồn cuộn. Bình sinh không thích bị người nhìn thấy bản thân yếu ớt và nhếch nhác nhất, huống chi là một người xa lạ, mãnh liệt bày tỏ mình không cần trợ giúp, cô lắc lư đi về phía toilet.
Bốn năm đại học cùng ăn cùng ở, Tống Cẩn Huyên đương nhiên biết Quý Thư Nhan cổ quái nhưng lại đem lòng yêu cô. Ở toilet giằng co mấy phút, cuối cùng Quý Thư Nhan cũng tái mặt đi ra, lúc này Tống Cẩn Huyên đang dựa vào trên tường không xa, trong tay vừa mới cắt đứt một cú điện thoại. Anh là bạn thân Hứa Tri Hằng dù biết cô và anh bên nhau bốn năm nhưng trái tim cô từ lâu vẫn ở nơi Tri Hằng. Họ là thanh mai trúc mã. Lúc còn nhỏ cả ngày người đàn ông này nói chuyện rất hung ác, thái độ thô bạo với cô thì không nói. Không ngờ sau khi mười tám tuổi, việc ác của người đàn ông này càng lớn lối, không cho phép cô về nhà muộn, không cho phép cô chơi với nam sinh. Ai ngờ, lão yêu Hứa Tri Hằng ức hiếp cô, năm hai mươi tuổi lại leo lên giường của cô, cướp đi nụ hôn đầu của cô, lại còn rất không dịu dàng cướp đi đêm đầu của cô.
Nhưng, cô tránh được nhất thời, lại không tránh khỏi việc ngoài ý muốn, đặc biệt người đàn ông này rất mạnh miệng nói rằng người phụ nữ anh yêu vẫn là cô thì cô nghĩ người đàn ông này thật sự rất hư....