Nghĩ tới nguyên nhân dở khóc dở cười này nên liếc anh một cái, Quý Thư Nhan bất đắc dĩ, "Bởi vì trước kia anh có thói quen này."
"Anh còn tưởng rằng em quên rồi chứ." Hứa Tri Hằng buồn bã nói: "Nhưng biết em còn nhớ rõ, anh rất vui vẻ."
"Có cái gì tốt mà vui vẻ chứ?"
Ánh mắt thắm thiết nhìn cô, Hứa Tri Hằng khổ sở cười một tiếng, "Ít nhất anh có thể an ủi mình một chút, em cũng không hoàn toàn quên lãng anh."
Nghe nói như thế, Quý Thư Nhan ngồi bưng ly nước ở trên ghế sa lon chợt đứng lên, "Anh có ý gì?"
Nếu như trước khi cô không nghĩ rõ ràng mà nghe lời nói như thế, có lẽ có thể cười trừ, nhưng bây giờ ở thời khắc cô chuẩn bị thẳng thắn nói tấm lòng của mình ra, cô không chịu được một câu sĩ nhục tình cảm của cô.
"Nhan Nhan em cứ nói đi, anh có ý gì, ngay cả một Cố Thừa Kiều cũng quan trọng hơn anh, em muốn anh nghĩ như thế nào, tự nói với mình giữa hai người có chuyện rất quan trọng phải làm, để an ủi mình sao?" Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió của cô, Hứa Tri Hằng giận dỗi nói.
Chén nước trong tay rơi "bịch" xuống đất, vỡ thành mảnh vụn, Quý Thư Nhan ước gì có thể ném Hứa Tri Hằng ra ngoài từ cửa sổ, "Đây chính là lời anh muốn nói với em sao?"
Hứa Tri Hằng hối hận, hối hận mình nói ra những lời đó, rõ ràng anh nhắc nhở mình không thể kích động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-gap-nhau-tren-giuong-nhe/2784793/chuong-10-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.