Tuệ Lâm rời khỏi nhà mà chẳng cần ăn uống bất cứ thứ gì, nó chỉ biết đi thẳng 1 mạch đến bệnh viện để chăm sóc cho người nó yêu, những lúc thế này thì chắc chắn rằng Khánh Băng rất cần nó
Đã 5 ngày trôi qua, kể từ ngày đưa Khánh Băng vào bệnh viện đến nay cô vẫn nằm trên chiếc giường lạ lẫm kia ngủ, chẳng thèm mở mắt nhìn Tuệ Lâm 1 lần nào...Ánh mắt nó vẫn đang miên man nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, đôi bàn tay nó đặt lên má cô vuốt nhẹ rồi nói
- Băng ơi, tỉnh dậy đi cô...đừng nhỏng nhẻo như con nít nữa, mình còn về nhà nữa chứ, cô biết em ghét cái mùi bệnh viện mà bắt em tối ngày cứ ở đây suốt sao (nó nhìn cô cười buồn)
Điện thoại nó reo lên, vẫn bài hát ấy bài hát làm nó nhớ cô hơn
You"d think I"d be strong enough to make it through
And rise above when the rain falls down
But it"s so hard to be strong
When you"ve been missin" somebody so long
It"s just a matter of time I"m sure
But time takes time and I can"t hold on
So won"t you try as hard as you can
To put my broken heart together again
Until the day I"ll let you go
Until we say our next hello
It"s not goodbye
I"ll be right here rememberin" when
And if time is on our side
There will be no tears to cry
On down the road
There is one thing I can"t deny
It"s not goodbye
- Alo, con nghe đây bác (Tuệ Lâm nói)
- Chỉ còn 9 ngày nữa là thi học kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-co-mat-roi/994590/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.