Tuệ Lâm đưa tay trái lên xem đồng hồ, bây giờ 19h43" không kìm chế được sự sốt sắng lại nhấc máy gọi điện cho Phi trong sự bực tức
- Vâng tôi nghe đây cô chủ. ( Phi nói)
- Nghe, nghe cái con khỉ. Đến giờ này mà tôi vẫn chưa có tông tích của hắn ta đâu cả, cũng chưa có cuộc gọi nào thông báo cho tôi tin gì hết, thế là sao hả?
- Xin... xin lỗi cô chủ.... tôi sẽ cố gắng thuê thêm thám tử để tìm cho ra hắn ta trong thời gian sớm nhất
- Làm cái con mẹ gì cũng không làm xong, có chút chuyện cũng làm không được thì làm sao mà giúp việc lớn cho ba tôi hả? (Tuệ Lâm nóng giận la mắng anh ta xối xả trong điện thoại)
- Xin lỗi cô, tôi sẽ cố tìm ra hắn nhanh nhất cho cô (Phi nói)
- Tôi cho anh 2 ngày nữa... nếu anh không tìm ra thì biến đi, biến khỏi nơi này. (Tuệ Lâm nói dứt câu tắt máy ngay trong sự bực tức)
- Vâng thưa cô (Phi nói)
- Em không sao chứ? (Minh Tuệ hỏi)
- Lẽ ra là không sao, nhưng bây giờ có sao. (Tuệ Lâm nhau mày bực tức thấy rõ)
- Bình tĩnh đã em, trước hết lúc này em lo chăm sóc cho chị Băng đi... tên đó thì từ từ sẽ tìm ra thôi, chị đã hứa là chị sẽ tìm được hắn cho em mà!
- Cảm ơn chị... lúc nào em cũng dựa dẫm vào chị cả... ( Tuệ Lâm nhìn Minh Tuệ mỉm cười 1 cách thoải mái nhất?)
- Dĩ nhiên rồi... chị em mình thường xuyên xa ba mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-co-mat-roi/994589/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.