- Em....
- Sao ạ? (Tuệ Lâm nhìn xuống tay cô nắm tay mình)
- Cảm ơn em... (Khánh Băng mỉm cười rồi buông tay ra)
- (Tuệ Lâm không nói gì chỉ mỉm cười rồi quay đi)
Khánh Băng nằm đó tim lại lỗi thêm 1 nhịp rồi mỉm cười phía Tuệ Lâm không biết nên vui hay buồn khi được cô nắm tay như thế, nó chỉ nghĩ đơn giản là 1 lời cảm ơn từ cô vì ban đầu cô đã không đồng ý chấp nhận tình cảm của nó, nó lờ đi tất cả rồi đi lấy cháo cho cô.
- Cháo tới rồi nè, cô ăn đi rồi uống thuốc.
- Thuốc ở đâu vậy?
- Yên tâm đi không phải thuốc độc đâu, của chị Tuệ kêu bác sĩ lấy cho cô đó!
- Không! Cô nghĩ em đi mua....
- hi...
Khánh Băng ăn được vài muỗng cháo thì nhìn xung quanh
- Phòng em không có cửa sổ à?
- Chi vậy?
- Thấy lạ thôi!
- Cô ăn hết rồi uống thuốc vào đi.
- Ờ....
10 phút sau cuối cùng cũng xong nó hỏi
- Xong rồi à?
- Ừm!!!
- Xem hoa không?
- Cô có thấy hoa đâu?
- Chờ tý!
Tuệ Lâm sử dụng loại giường xếp thoạt nhìn thì tưởng như giường bình thường nhưng cái của tuệ là có thể xếp gọn còn có thể đẩy qua 1 bên tiện lợi, kéo màng ra thì cửa bằng kính Tuệ Lâm kéo ra
- Woa.... đẹp thật! Nhiều loài hoa quá! Hoa xương rồng và hoa tigon nhiều thật đấy! Đẹp quá!
- 17h30...còn 10-15" nữa....
- Ôi!!! Trể thế cô phải về!
- Không được, cô còn bệnh ở lại đi tối về nều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-co-mat-roi/994572/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.