Tuệ Lâm đóng cổng nhưng Khánh Băng chưa về cô vẫn đứng đó nhìn nó đi cà nhắc trông có vẽ rất đau... bỗng trời nỗi những cơn gió thật mạnh và đỗ mưa, cơn mưa nhẹ hạt rồi nặng hạt, mưa như tát thẳng vào da thịt của Tuệ Lâm làm rát cả những vết thương lẫn khuôn mặt buồn bã đó, Khánh Băng cũng đề ga chạy thật nhanh bỗng
- Rầm.....
Như trực giác Tuệ Lâm vội vàng quay ra thì thấy xe của Khánh Băng ngã xuống kế bên là cô, do không kịp phản ứng chân cô bị phần sau xe đè lên chân, thấy vậy Tuệ Lâm hốt hoảng không còn màng tới tay, chân vẫn còn đau vội vàng chạy dùng sức kéo chiếc xe ra quăng thật mạnh làm xe bị bể và trầy nhưng nó không quan tâm chiếc xe đó ra sao rồi chạy lại đỡ cô
- Cô, cô không sao chứ? (Tuệ Lâm hốt hoảng ôm cô vào lòng)
- C....chân cô..... (Mắt Khánh Băng đỏ hoe vì đau)
- Không,không sao đâu e cổng cô vào nhà (Tuệ Lâm quýnh quáng sợ sệt pha lẫn lo lắng làm mắt nó cũng đỏ)
Tuệ Lâm cỗng Khánh Băng vào nhà do quá lo lắng mà quên đi vết thương của mình, nhìn lúc này cô cảm thấy yên tâm khi có nó cảm thấy như được che chở dường như cô cảm thấy ấm áp, cái sự ấm áp và yên tâm này chưa bao giờ có được ở bất kì ai chỉ có khi ngay lúc này cô đang trên vai nó, bất giác cô ôm cổ và tựa đầu vào vai thật yên bình mà quên đi vết thương đang làm cô đau và làm nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-co-mat-roi/994571/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.