- Ai nói, em chỉ tình cờ thấy rồi đi theo thôi nha!
- Tình cờ thấy mà lại lén lút đi theo khoảng 2 tuần nay à? không phải theo dõi thì là gì
- Em đường đường chính chính đi thi rõ ràng, chỉ tại xe đông qua nên cô mới không thấy em chứ bộ, tại cô chứ có phải tại em đâu. (Tuệ Lâm cố gắng thanh minh)
- Ngụy biện. Em ăn mì ăn liền đỡ đi! Vừa nãy tại em mà không có thức ăn đấy! Thế nên ăn mì đi. Cấm phàn nàn (Khánh Băng bặm môi chỉ tay)
- "Ăn mì ăn liền đỡ đi, Cấm phàn nàn" (Tuệ lâm làm lại động tác của Khánh Băng để chọc tức)
- Lo mà ăn cho lẹ, tôi còn chở em về giao lại cho gia đình.
- Không luôn đó, không về luôn đó! Liu liu ( Tuệ lâm lè lưỡi chọc tức Khánh Băng)
- Tùy em, nhưng tôi không chứa em trong nhà! (Khánh Băng nhướng mày)
- Độc ác, không thèm, Ăn xong tự về luôn.
- Nếu có thể thì khỏi mắc công tôi
- Tự về thì tự về, em bị què mà vẫn chạy xe được. Em có x...... (Tuệ Lâm như nhớ ra cái gì đó)
- Xe em đã giao lại cho Lan Anh rồi, ngon thì đi bộ đi. Nếu em dám đi bộ thì tôi thua gì cũng được. ( Khánh Băng thách thức)
- Nhớ nói được là làm được nhá! Nuốt lời là trời đánh nhá! ( Tuệ Lâm nhìn Khánh Băng cười đểu)
- Nói được làm được. (Khánh Băng đừng dậy cười nhếch mép thách thức)
- Được thôi! Mà.... băng bó vết thương lại giùm đi rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-co-mat-roi/994570/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.