Nhà Khánh Băng
Tuệ lâm nhẹ nhàng và từ từ di chuyển xuống xe vì vết thương lúc nãy mà phải chịu khổ thế này, thấy vậy Khánh Băng chống chổi xe xuống đỡ Tuệ Lâm 1 cách ân cần và dịu dàng mà từ đầu tới giờ Tuệ Lâm chưa được thấy 1 người lạnh lùng như vậy lại có lúc ân cần và chu đáo lo cho người khác đến vậy
- Người Lạnh lùng như cô cũng có lúc lo cho người khác vậy sao? (Tuệ Lâm hỏi)
- Chỉ những lúc cần thiết (Khánh Băng đáp trống trơn)
- Vậy lúc này cần thiết nhỉ...hi (Tuệ Lâm cười mỉm)
- Thôi, để tôi kè em vào trong ngồi rồi tôi khử trùng vết thương cho. Chứ em mà để thế này nhiểm trùng mất...
- Ừm... c..cảm ơn! (Tuệ Lâm ngại ngùng nói)
- Khánh Băng không trả lời mà chỉ cười nhẹ
- Ngồi đây nhá, để tôi đi lấy đồ khử trùng cho em (Khánh Băng nói rồi chạy đi)
2 phút sau Khánh Băng cầm 1 hộp băng cá nhân, 1 bịch bông gòn, 1 chai povidine (dùng để khử trùng) đi ra
- Đưa tay đây, tôi khử trùng cho (Khánh Băng ân cần)
- Ơ....ờ (Tuệ Lâm ngoan ngoãn đưa tay ra)
Khánh Băng nhẹ nhàng đổ chai povidine vào vết thương...
- A, rát.... rát..... rát quá vậy trời (Tuệ Lâm la ầm ĩ)
- Lớp trưởng không sợ trời, không sợ đất đây sao? Có chút xíu thế này mà cũng không chịu nỗi thì đâu phải Là Tuệ Lâm, đúng không? (Khánh Băng nói khích)
- Đừng khích, sự thật là vậy.... nhưng Tuệ Lâm em có bao giờ chịu đau giỏi đâu..... ây da.... đau mà.... nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-co-mat-roi/994569/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.