Trong khi cô giảng hăng say, cả lớp thì im lặng chú ý. Còn nó, nó nhìn ra phía cửa sổ tay trái chống cằm, tay phải cầm viết quay quay đôi khi lại bất giác mỉm cười nó nghĩ thầm
- Cô ấy thật thú vị nhỉ, nhưng... sao đôi mắt ấy thật buồn nhìn cứ như là đang ẩn chưa nỗi buồn nào đó mà không thể nói, còn nụ cười của cô ấy có khác gì thiên thần đâu(thiên thần trên trời ấy, chứ k phải Mẫn Nhi nhá) nhưng sao ít cười và lạnh lùng đến vậy nhỉ, Haizzzzzz khó hiểu ghê. Cắt ngang dòng suy nghĩ của nó
- Nghĩ gì mà sao chăm chú quá vậy?
- Có nghĩ gì đâu...haizzz. Ơ.....ơ....cái giọng....nghe...quen nhỉ? (Tuệ Lâm nghĩ thầm rồi từ từ quay lại)
- Vậy nãy giờ có hiểu gì không hả? LỚP TRƯỞNG Đào Tuệ Lâm? (Mẫn Nhi nhấn mạnh)
- Ơ.....dạ..... dạ hiểu... ( Tuệ Lâm gật đầu lia lịa)
- Hiểu gì đứng dậy nói nghe thử ( Mẫn Nhi ra vẻ thách trả lời được)
- À...ờ... thì...
- À rồi ờ, rồi thì, rồi sao nữa? (Mẫn nhi cố tình hỏi tiếp)
- Đồ độc ác, đã biết tui ngu triền miên vĩnh viễn cái môn toán này rồi mà cứ hỏi mãi! ( Tuệ lâm rũa thầm)
- Kêu cho bỏ ghét, ai biểu dám chọc tui, chứ tui biết mấy người dỡ cái môn toán này toàn tập luôn ấy chứ. (Mẫn Nhi lại gần nói nhỏ tỏ vẻ mãn nguyện việc mình làm)
- Em sẽ trả thù cho cô coi. Hứ (Tuệ Lâm hất mặt đáp trả)
- Để coi. Vậy bạn Tuệ Lâm hôm nay vào sổ đầu bài tội "Không chú ý bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-yeu-co-mat-roi/994568/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.