Hướng Vãn Vãn cùng mọi người tình cảm vẫn luôn rất tốt, cô nhìn xinh đẹp, tính tình lại mềm, ra tay còn rất hào phóng, tuy rằng là học trò thầy đắc ý, nhưng đối với mọi người cô vẫn luôn hòa nhã tôn trọng, hơn nữa tiểu cô nương cười rộ lên bên miệng một cái má lúm đồng tiền, ngọt ngào, nhìn qua khiến người ta yêu thương không kịp.
Đương nhiên, đây đều là thứ yếu, chủ yếu, cô vẽ tranh có thiên phú rất tốt. Vô luận khi nào, thực lực là thứ thuyết phục người khác nhất.
Cùng mọi người đi tiệm trà sữa uống trà sữa, bị bọn họ véo má xoa bóp, Hướng Vãn Vãn cảm thấy mặt đã bị méo mất rồi. Đương nhiên, mọi người không dùng lực, một chút cũng chưa làm cô đau.
“Ai, lâu như vậy, vẫn đáng yêu như vậy!” Bạn học nhìn bộ dáng cô ôm mặt, không nhịn được lại véo véo.
Bạn học, nói: “Quả nhiên, người đẹp, làm kiểu tóc gì vẫn thấy đẹp "
Một người bạn khác cũng nói: “Loại này kiểu tóc này rất kén người đó, nếu đen một chút, sẽ thấy rất quê mùa…… Ai, Vãn Vãn làn da cũng thật tốt, lỗ chân lông đều nhìn không thấy, vừa trắng vừa hồng, mắt to mũi cao, đây là đúng là tiên nữ hạ phàm mà."
“Hơn nữa, Vãn Vãn ngươi khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, trước kia trắng nhưng vẫn nhợt nhạt, hiện tại sắc mặt hồng nhuận hơn nhiều, đỏ bừng……”
“Vãn Vãn, em làm cách gì dưỡng da vậy?” Có người truy hỏi
Hướng Vãn Vãn sờ sờ mặt chính mình, quả nhiên vừa trắng vừa mềm, nhưng không có dùng mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-vua-nhat-lai-vua-ngot/1275243/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.