Hôm nay Lục Tử Khiêm trở về hơi trễ, nên Hướng Vãn Vãn tự kêu cơm hộp, không biết có phải miệng cô bị Lục Tử Khiêm nuôi thành kén ăn không, nên ăn cảm thấy không có làm ngon bằng Lục Tử Khiêm nấu, tùy tiện ăn hai miếng lót bụng sau đó ném cả hộp cơm vào thùng rác, sau đó đi thư phòng viết tiểu thuyết, viết đại cương.
Tốc độ tay của cô rất nhanh, nếu có đại cương, một giờ khi tốc có thể đạt tới 6000 chữ, đương nhiên có lúc bí ý tưởng nên ngày đại khái chỉ có thể viết vài trăm chữ. Hiện tại cô vừa mới khai văn, đúng là thời điểm đối với tiểu thuyết nóng nhất, một ngày gõ cái hai vạn chữ đều được, quả thực gõ chữ thành tinh.
Lục Tử Khiêm trở về trước tiên ở trong phòng bếp quay hai vòng, đầu tiên thấy chính là cơm hộp trong thùng rác, anh lại nhìn tủ lạnh, quả vải quả táo đều ăn một chút, còn có trên bàn bánh quy nhỏ, cũng bị ăn mất.
Nhìn đến này, anh nhíu nhíu mày, tiện tay cởi bỏ cổ áo cà vạt.
Lên lầu, hắn trực tiếp đi đến thư phòng, tiểu cô nương ngồi ở sau bàn đọc sách, tay đánh chữ như bay.
“Cộc Cộc Cộc.”
Đưa tay gõ cửa một cái, Lục Tử Khiêm dựa vào cửa, thấp giọng cười nói: “Tiểu mỹ nhân, muốn cùng ta cùng đi ăn tối?”
Hướng Vãn Vãn ngẩng đầu, liền thấy anh mặc một thân tây trang, cà vạt bị hắn kéo ra, xiêm y rộng thùng thình, một bộ dáng lười nhác, lại tràn ngập mặt khác một loại mị lực sa sút tinh thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-vua-nhat-lai-vua-ngot/1275242/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.