Hướng Vãn Vãn uống say cũng không ồn ào, chẳng qua là mặt rất đỏ, từ da trắng béo mập non mịn, giống như miếng bạch ngọc nhiễm màu đỏ, nói không nên lời động lòng người kiều diễm.
Lục Tử Khiêm duỗi tay sờ sờ gương mặt cô, xúc cảm nóng bỏng, anh rút tay ra, lại bị Hướng Vãn Vãn bắt lấy tay, lẩm bẩm nói: “Thoải mái.”
Tay anh to rộng, chủ yếu là mát mẻ, làm cho mặt Hướng Vãn Vãn đang nóng khiến cô thoải mái cực kỳ, làm cô nhịn không được thở phào một cái thật dài.
Ngón tay Lục Tử Khiêm vuốt ve da thịt cô, thấp giọng nói một câu, xoay người đi phòng bếp rót chén nước cho cô, nói: “Anh dọn cái bàn đã, em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ anh."
Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn gật đầu, bưng ly nước uống một ngụm, nước chảy quá cánh môi đầy đặn đỏ hồng, giống như cánh hoa dính sương sớm, làm người hận không thể hạ miệng cắn một ngụm. Đương nhiên, một ngụm sức lực tự nhiên rất nhẹ nhàng, ai lại chịu được làm tổn thương tiểu cô nương xinh đẹp như vậy?
Lục Tử Khiêm tùy tiện đem những bừa bài trên bàn dọn lại, chén đũa đặt trong phòng bếp, chờ ngày mai dì giúp việc đến rửa sạch. Mà hiện tại, chính là anh phải chăm sóc con mèo say này..
Uống say nên Hướng Vãn Vãn giống như mèo con ngoan ngoãn, đợi nhào vào trong ngực anh, một đôi tay nhẹ nhàng lôi kéo áo anh, đầu dựa vào trên vai anh, còn cọ cọ vào người anh.
Trở lại phòng ngủ, anh đem cô thả trên giường, đi xả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-vua-nhat-lai-vua-ngot/1275239/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.