Liễu lả người. Lâu rồi chưa đánh trận nào căng như vậy. Thiên tiến bộ vượt bậc từ lần cuối cùng họ đấu. Mệt mỏi quá... Suy nghĩ thôi cũng mệt.
-Anh đã tiến bộ đấy.
-Anh mà.
Thiên ngả người, nằm về phía sau. Một phần của khu vườn đẹp đẽ đã bị phá nát. Nhưng anh vẫn vô cùng thỏa mãn. Liễu vẫn kiệt sức.
-Mệt hả?
-Ừm...
-Vào nhà thôi. Cũng đã gần tối rồi.
...
Liễu mệt mỏi nằm trên giường. Thiên sốt sắng, lo đủ thể loại thuốc men.
-Đại ca, rốt cuộc Liễu bị anh đánh thế nào?
-Chỉ là kéo dài thời gian nên mệt thôi.
Đúng lúc đó, Volve chạy thục mạng vào, theo thói cũ lấy chân đạp cửa.
-Liễu của ta!!! Đứa nào dám...
Vũ thở mạnh, chạy theo Volve xông vào phòng. Đập vào mắt anh là cảnh tượng Liễu nằm thoi thóp trên giường.
-AAA!!! Chó Thiên! Mày làm gì Liễu...
"Bốp!"
Vũ ngã ngửa ra đằng sau. Vị đắng ngắt của thuốc tràn khắp khoang miệng anh. Cái mùi cỏ xộc vào mũi. Và cái đau tê tái do tác nhân cái cốc lan vào từng dây thần kinh giác quan, khiến cho khó chịu vô cùng.
-Đứa nào ném ông? Hừ... Hết em gái bệnh với thằng chó Thiên, giờ lại...
-Là em ném.
Liễu mệt nhọc ngồi dậy. Cả mặt cô đỏ bừng, gật gà gật gù. Miệng thở hồng hộc, trông đến là thảm hại.
-Oa oa oa!!! Liễu Liễu bé nhỏ của ta!!! Em cứ ném tiếp đi! Híc, từ nay trở đi Thiên với em tuyệt giao nhé!
-Ê thằng cờ hó, ai cho mày quyết định?
Thiên vừa mở miệng liền bị Volve cho một đạp bay ra ngoài.
-Mày cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-von-da-la-cua-toi-chay-lam-gi-cho-met/78697/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.