-Xin lỗi, nhưng em không thích loại người dễ thương như anh.
Thiên định nói thêm, nhưng ánh mắt của Liễu lập tức ngăn lại. Anh hơi mím môi, không cam lòng thở dài.
-Chí ít thì hãy thử hẹn hò với anh vài ngày. Biết đâu, em sẽ thay đổi ý định. Anh có gì không tốt? Tiền tài rộng mở, có vận khí, có bề ngoài. Có gì không tốt?
-Anh quá ích kỷ! Quá độc tài! Anh chỉ nghĩ cho bản thân!
Thiên ngưng bặt. Đúng là anh rất ích kỷ, nhưng cũng biết lo lắng cho mọi người mà.
-Sao? Câm rồi?
Liễu nhếch môi, cười khinh. Thiên nắm tay lại thành quyền, tức giận nhìn Liễu. Cô gái này, vô cùng kiêu ngạo và tự tin, luôn có những lời lẽ vô cùng cay độc. Anh đã từng thấy, cô chỉ dùng lời nói để tra tấn một tên cướp quèn, lấy đó là thú vui. Ai thấy, chắc chắn sẽ không kìm được mà nghĩ rằng, Hắc Vũ Đình Liễu là một...
KẺ ĐIÊN.
Phải, con nhóc này luôn tự khen cho bản thân, luôn đề cao lòng tự tôn của mình. Nhưng là một kẻ máu lạnh, cô ta thuộc hạng cấp cao của thế giới ngầm. Anh dù cũng không thua kém là bao, nhưng chỉ bất đắc dĩ mới được coi là thiên tài. Trong 4 người, kẻ kém nhất mãi mãi là anh.
-Hừm. Tôi biết anh nghĩ gì về tôi. Kẻ điên? Bởi vậy tôi mới giỏi. Những người giỏi nhất luôn là những kẻ điên! Nghĩ sao nữa đây? Máu lạnh? Không tàn nhẫn thì sống trong cái địa ngục này kiểu gì? Xin lỗi nhưng tôi không phải thánh mẫu! Không phải thánh mẫu!
Gia Thiên bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-von-da-la-cua-toi-chay-lam-gi-cho-met/78696/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.