Lục Chấp quả thực rất thương cô, vì vậy buổi chiều nhất quyết lái xe tới đón Ninh Trăn đi Lục gia. 
Lục gia cách đại học B không xa, chỉ chừng nửa giờ lái xe, Ninh Trăn ngồi ở quán cà phê đợi anh. 
Quán cà phê bên ngoài đại học B rất tao nhã lịch sự, nghệ sĩ vĩ cầm đang kéo bài ‘My heart will go on’ ca khúc chủ đề của Titanic, cô gọi một tách Cappuccino, ngẩn người thả hồn vào giai điệu du dương của bài hát. 
Bộ phim này cô đã xem từ rất lâu, hồi ấy mặc dù khóc nức nở xót xa, nhưng trên đời vốn không ai có thể cảm nhận được nỗi đau của người khác như thể đó là nỗi đau của chính mình, đôi khi chúng ta cho rằng mình thấu hiểu nhưng đó chẳng qua chỉ chạm tới cái bề nổi bên ngoài. 
Một ngày nào đó, sau khi trùng sinh trở về. 
Cô đã xem lại bộ phim này một lần nữa. 
Không biết xuất phát từ tâm trạng gì. 
Khi xem đến kết thúc, câu nói của Jack khiến nước mắt cô đột nhiên trào ra. 
Đôi mắt sâu thẳm ấy của anh vẫn dịu dàng quyến rũ như thế, anh nói với Rose: ‘Em nhất định sẽ thoát hiểm, em sẽ sống, sẽ sinh rất nhiều những đứa trẻ, nhìn bọn chúng lớn lên. Em phải an hưởng tuổi già, yên ngủ trên chiếc giường ấm áp, không phải ở đây, không phải đêm nay, không phải chết như thế này.’ 
Ninh Trăn tắt màn hình máy tính. 
Cô nghĩ cô biết lý do vì sao mình xem lại bộ phim này. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ve-cung-ngay-nang/2228230/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.