Ninh Trăn khóc nức nở bật thốt ra một câu khiến tim anh nháy mắt nảy điên loạn suýt chút nữa ngừng đập, Lục Chấp không xác định được cô muốn nói gì.
Cái gì gọi là... Anh trở về?
Giọng anh run run: “Em...” Anh không dám thốt ra câu hỏi đó, lỡ như hiểu sai ý cô, anh không biết phải đối mặt với hậu quả này thế nào.
Lục Chấp ôm cô vào lòng, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc mà.”
Ninh Trăn hít hít mũi, kỳ thật cô đã khá chắc chắn.
Anh vẫn là Lục Chấp, tính cách hoàn toàn giống hệt nhưng anh khiến cô có cảm giác những lời lạ lùng anh nói không phải vô căn cứ.
Lục Chấp tùy hứng bạt mạng, sự bất kham ngang ngược đã khắc sâu vào xương cốt, nhưng khi quay trở về sau kỳ thi đại học, Lục Chấp lại nói anh sợ.
Hôm nay Thu Linh tình cờ xuất hiện ở quán cà phê nhưng anh lại có thể chạy đến kịp thời, chứng tỏ anh đã sớm biết cô sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu không phải trùng sinh sống lại, anh không thể nào sắp xếp mọi việc thỏa đáng như thế.
Cô trấn tĩnh, dịu dàng hỏi anh: “Anh có thể nói cho em biết, ông bà ngoại em qua đời khi nào không?”
Thân hình đang ôm cô cứng đờ.
Anh ngập ngừng đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt ướt đầm nước mắt của cô.
Trầm mặc thật lâu, anh dè dặt mở miệng: “Ba năm.”
Sau khi em đi ba năm.
Lục Chấp nhìn xoáy vào mắt cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ve-cung-ngay-nang/2228228/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.