Mệt mỏi quá rồi! Hiện tại cô không thể chịu nổi kích thích gì nữa?
Lo lắng cả đêm mới chợp mắt một chút thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Bán Hạ cũng quay sang nhìn, chỉ thấy hai cô y tá bước vào cùng với một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, lo lắng hỏi: "Thầy ơi, thế nào rồi?''.
Người đàn ông thần bí kia giơ cái gương bát quái lên, cuối đầu bấm đốt tay: "Có người không thuộc thời không này".
Hắn lùi về sau vài bước chần chừ đứng ở cửa, miệng lẩm bẩm niệm gì đó.
Lâm Ly: "…"
Ông ta nói đúng, cô không thuộc về nơi này nhưng hiện tại càng không muốn rời đi.
Cô nơm nớp lo sợ nhìn người đàn ông kia ăn bận bình thường nhưng nhìn mặt rất uy tín, đang tập trung tinh thần tính cái gì đó.
Hai y tá đứng trong phòng không dám quấy rầy, một trong hai cô thắc mắc: "Không phải tuổi càng lớn đạo hành càng cao sao?''.
Cô y tá còn lại giải thích: "Yên tâm đi!. Vị này do bạn mình giới thiệu, là đệ tử ruột của một vị đại sư, thần thông quản đại lắm".
Cô y tá kia gật đầu cả kinh sau đó tiếp tục nhìn.
Lâm Ly nghe xong càng sợ hơn, vất vả lắm mới trở lại quá khứ thay đổi vận mệnh, chẳng lẽ bay giờ bị đưa trở về năm 2010 hay trực tiếp đưa cô đi siêu độ.
Lúc trước, cô từng ước mình chết đi, ông trời mới thương xót cho cô trở lại quá khứ.
Sắc mặt Lâm Ly trắng bệt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uoc-nguyen-voi-anh-trang-mong-anh-luon-hanh-phuc/3399249/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.