Lâm Ly đờ ra một chút rồi quay sang nhìn Bán Hạ, rốt cuộc nhịn không được đi lòng vòng trong phòng: "Chết tiệt, lẽ nào tôi đã đánh tên sát nhân. Đầu vẫn còn đau như vậy, má nó không ổn rồi, tôi phải đi khám tổng quát mới được, lỡ như còn hỏng ở đâu thì coi như xong…"
Lâm Ly cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung, trước mặt dần trở nên mơ hồ, cô đành phải dừng lại, tình cờ chạm trúng ánh mắt Bán Hạ: "Tối đó cậu còn nhớ gì không…"
Bán Hạ lập tức chớp mắt liên tục. Nếu giờ này có thể nói được sẽ mắng cho con bạn mình một trận: "Cảnh sát đang khoanh vùng điều tra cậu đừng nhảy tới nhảy lui như con khỉ nữa".
Sắc mặt Lâm Ly dần trở nên tái mét, tại sao cô không thể nhớ gì chứ?. Trận giao chiến tối đó nhất định rất kinh thiên động địa, phải ráng nhớ để sau này còn kể cho con cháu nghe phong thái oai hùng của bà năm xưa.
Y tá và trưởng khoa vừa bước vào đã thấy bệnh nhân nổi điên nhảy xuống giường vung tay đánh thật mạnh vào đầu.
Bệnh nhân đang trong tình trạng tuyệt vọng.
Bác sĩ nhanh tay túm cô lại tiêm cho một liều thuốc an thần.
Chỉ cảm thấy bác sĩ đang kiểm tra cho mình, còn mọi người đứng thành vòng tròn ở xung quanh.
Lâm Ly cảm thấy đầu đau như sắp vở tung, hình bóng hung thủ mờ mờ nhìn rất quen.
…
Lâm Ly vẫn không yên tâm về tên sát nhân nếu hắn không chịu tha cho con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uoc-nguyen-voi-anh-trang-mong-anh-luon-hanh-phuc/3399248/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.