Phải rồi mình có thể nhờ giúp đỡ.
Rất nhanh, Lâm Ly liếc thấy trên bục giảng như đang phát ra ánh sáng.
Không!
Đó không phải là ánh sáng.
Đó là hào quang của tri thức!
Cô chỉ cần lắng nghe thì lần nữa sẽ có tri thức, hướng về cuộc sống mới!
Trên mặt Lâm Ly xuất hiện một nụ cười, là cô giáo đang giảng bài mà cô đang giảng cái gì nhỉ, sao khó nghe quá!
Lâm Ly mất kiên nhẫn ngồi bên dưới.
Lâm Ly nhìn bạn học xung quanh, trở lại một đời cô quyết tâm tạo dựng các mối quan hệ, không như đời trước trong mắt chỉ có Kha Vũ để rồi cô độc đến mức phải tâm sự với bệnh nhân Tiết Viễn xa lạ.
Lâm Ly có chút mệt mỏi dựa vào thành ghế, đôi mắt khẽ rủ xuống, mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng vì tương lai đi lên đỉnh cao nhân sinh mà bệt xuống, sau đó không biết suy nghĩ điều gì mà đột nhiên giật mình một cái.
Lâm Ly ngồi đó, rõ ràng đang là mùa thu mát rượi nhưng lòng lại nguội lạnh như mùa đông tháng 10.
Sau đó Lâm Ly dựng thẳng ngón tay giữa trắng nõn đầy khả ái của mình lên trời.
Không có gì, chỉ là mắng chửi cái thế giới này thôi, đã cho mình làm lại cuộc đời sao không khuyến mãi thêm bàn tay vàng. Có lẽ là trò đùa ác ý của ông trời.
Không được bây giờ cô phải sửa sang lại bộ đồng phục, nhất định phải để lại sự ấn tượng tốt cho bạn bè mới được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uoc-nguyen-voi-anh-trang-mong-anh-luon-hanh-phuc/3399234/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.