Điên thật rồi có phải bệnh mộng du lại tái phát khiến cô mơ mơ màng màng đi xa như vậy. Đến nơi Lâm Ly lần đầu gặp Kha Vũ, khung cảnh vẫn như cũ, ông trời thật biết cách sát muối vào vết thương.
Đi từ tòa nhà này sang tòa khác, trường trung học số 1 vẫn không thay đổi chút nào. Không phải có câu vừa tốt nghiệp trường học liền thay áo mới sao thì ra trường của mình nghèo như vậy sao!
Trên đường đều treo đầy băng rôn chào mừng kỳ thi đại học 2000, quầy bách hóa đang tổ chức bốc thăm trúng thưởng, cửa tiệm băng đĩa mở những bài hát xưa cũ. Có lẽ vẫn còn mệt mỏi nên Lâm Ly chưa nhận ra sự thay đổi khác lạ của thời không này. Cho đến khi cô về nhà. Mở cửa ra nhìn thấy ba cô chợt bật thốt lên:
"Không phải đã chết rồi sao."
Nhìn sắc mặt cô con gái trắng bệt, có phải lại bị Kha Vũ bắt nạt rồi không. Lâm Nguy tự dặn lòng mình lần sau phải tẩn cho thằng nhóc đó một trận, dám làm con gái ông đau lòng: "Con gái nhỏ mau mau rửa tay rồi ăn cơm, hôm nay bố có hầm canh gà mà con thích".Thấy cô vẫn đứng yên, ồng lại gần vỗ nhẹ con gái: "Đang nghĩ linh tinh gì sao?"
Có phải cô điên rồi không, nhìn đâu cũng thấy ảo ảnh. Đến lúc ngồi trên bàn ăn, nghe bố cô luyên thuyên về kỳ thi đại học năm nay khó như thế nào khuyên cô năm sau phải phấn đấu cho đến việc đồng nghiệp ở tổ trọng án rủ ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-uoc-nguyen-voi-anh-trang-mong-anh-luon-hanh-phuc/3399233/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.