Đã vỏn vẹn một tuần, Hy Lâm không gặp Trạch Minh, nhiều lúc ở nhà cứ đến tối cô lại bất giác nhìn ra cửa, nhưng chẳng có điều gì xảy ra hết, đến những cuộc gọi, những tin nhắn đến lúc nào mở ra xem cô cũng có một cảm giác hụt hẫng trong lòng.
Cô nằm cuộn người trong chăn, nhìn về phía bức ảnh gia đình, ai cũng mỉm cười vui vẻ, nhưng đột nhiên trong mắt của cô, vẻ mặt của Trạch Minh bỗng trở nên lạnh lùng vô tình.
Cô không muốn như thế này nữa, nghĩ tới mỗi khi gặp anh không còn thân thiết nói chuyện như trước, mà chỉ có thể đối diện với cái nhìn hời hợt, giọng nói lạnh nhạt xa cách như những người xa lạ, cô không chịu nổi.
Rõ ràng chính cô là người muốn giữ khoảng cách với anh, cũng muốn anh giữ khoảng cách với mình, giờ thì anh làm được rồi nhưng còn cô… thật sự thì cô mới là người không làm được.
Cô nghĩ ngợi rất lâu, trong lòng cũng có lúc do dự nhưng quyết định cuối cùng của cô vẫn là cô không muốn cô và anh trở thành người xa lạ, cô muốn được nhìn thấy dáng dấp, khuôn mặt, giọng nói ấm áp của anh. Cô thừa nhận cô thật sự thích anh rồi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trạch Minh nhìn thấy tên của Hy Lâm hiện lên trên màn hình điện thoại, liền không lưỡng lự mà tắt máy, lại coi như không có gì xảy ra mà tiếp tục làm việc như thường.
Hành động này của anh như một mồi lửa làm trong lòng cô nóng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805832/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.