Thời gian thấm thoắt trôi, cũng đã tối muộn vậy rồi, ông Tần nhìn ra bên ngoài rồi lại quay vào trong bảo "Hy Lâm với Trí Vũ đừng về nữa, đã trễ vậy rồi, đường tối nguy hiểm."
Trí Vũ vâng lời liền đồng ý, Hy Lâm cũng không định về, cô muốn ở cùng gia đình nhiều hơn chút nữa.
"Được rồi, mấy đứa về phòng nghỉ ngơi đi."
Bà Tần vừa nói xong, người giúp việc bên trong chạy ra nói với vẻ kính cẩn "Thưa ông bà chủ, tôi chỉ mới cho người dọn phòng của ông bà, còn cậu hai và cậu út tôi không biết hai người sẽ ở lại nên vẫn chưa kịp dọn phòng. Tôi xin lỗi."
"Tại sao lại như vậy, không phải mỗi ngày đều dọn sao?"
"Thưa bà chủ, gần đây nhiều người làm lớn tuổi đã xin nghỉ, người làm mới thì chưa đến nên cậu cả dặn những phòng không có người ở, sẽ dọn một lần một tuần, ngày kia mới tới ngày dọn lại nên bây giờ phòng có thể có nhiều bụi bẩn. Đợi khi người làm mới đến đầy đủ chúng tôi sẽ làm như trước đây, mỗi ngày đều dọn."
Bà Tần thở dài, chưa kịp nói thì Tinh Diệu đã cướp lời, cậu ta đặt một tay lên vai Hy Lâm phấn khích nói "Để Hy Lâm ở phòng con, anh hai ở phòng anh cả, vậy chẳng phải xong rồi sao, mẹ đừng làm khó dì Chu nữa."
Bà Tần nhìn một lượt qua mấy người con rồi nói "Không. Để Hy Lâm ngủ tạm ở phòng Trạch Minh đi, Trí Vũ ở cùng Tinh Diệu. Giải tán."
Bà Tần đã quyết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805834/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.