Hy Lâm nằm gối đầu trên tay của Trạch Minh, hơi thở vẫn còn gấp gáp chưa thể điều hòa lại bình thường ngay lập tức. Trạch Minh thì ngược lại, sau một trận cuồng nhiệt, anh trở nên sảng khoái hơn hẳn, vẫn còn nhiều sức nằm ngắm nhìn cô.
"Hy Lâm, bây giờ em đã chính thức là của anh rồi, em chạy không thoát được."
Trạch Minh đưa tay lên mặt của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hy Lâm liếc mắt lên nhìn anh, bất giác lại mím môi, dòng lệ cũng tràn ra hai bên khóe mắt. Cô đấm yếu ớt vào người anh liên tục, giọng nghẹn ứ buông lời oán trách "Anh ác lắm, em không phải là công cụ của anh, không phải là món đồ chơi để anh tiêu khiển…"
Mặt cho cô đã đánh anh bao nhiêu cũng được, anh vẫn đưa tay ra kéo cô ôm vào lòng.
"Em đã nói là chúng ta chia tay rồi, sao anh vẫn như vậy…"
Cô cựa quậy thêm một lúc, rồi bất lực nằm im khóc nấc trên trong vòng tay của anh.
Chờ cô bình tĩnh hơn một chút, anh mới bắt đầu nói "Là Tô Hiểu Linh đã nói gì đó với em, đúng không? Là lỗi của anh đã không nói hết với em ngay từ đầu, mới khiến em bị cô ta lừa gạt, anh xin lỗi."
Hy Lâm nghe anh nói liền ngạc nhiên, tiếng nấc xen lẫn giữa câu hỏi của cô "Lừa… gạt?"
Chuyện đã nghiêm trọng đến mức Hy Lâm đã chịu đả kích mà muốn chia tay với anh, so với việc để cô thất vọng về một người từng yêu mến thì nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805815/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.