Trên đường xe cộ chạy tấp nập, ánh đèn phát ra từ quán xá, tòa nhà trông rất lung linh. Người ta sau khi tan làm thì cùng nhau tụ tập lại, ăn uống nói chuyện vui vẻ.
Nhưng đó là thế giới của người khác, riêng Hy Lâm, cô như một người đến từ thế giới khác đang đi ngược hướng lại với mọi người, trong đám đông trên đường cô thật cô đơn, lạc lõng.
Nhớ lại những lời Tô Hiểu Linh nói, cô rất hoang mang, trong đầu lại tự hỏi liệu cô ta có đang nói thật? Nếu Trạch Minh đến cả việc cô không phải là em ruột cũng nói với cô ta, vậy liệu anh có nói cho cô ta biết cô là con gái và cô ta biết mối quan hệ giữa anh và cô nên mới cố ý nói những lời đó?
Vài giây sau cô lại nhớ đến Trạch Minh từng nói, ngoài anh và ba mẹ ra thì không còn ai biết cô là con gái nữa, cô có nên tin không?
Liên kết sự việc lại, từ việc Trạch Minh có sở thích và thói quen uống hồng trà và cả lần anh liều mình nhảy xuống biển cứu cô ta, tất cả những điều đó chỉ thêm chứng tỏ những điều Tô Hiểu Linh nói là đúng, vậy thật sự anh chỉ xem cô là công cụ để trả thù cô ta thôi sao?
Nghĩ đến đây, những giọt nước mắt trong vô thức mà trào ra, cô chợt đứng yên giữa dòng người qua lại, gục mặt xuống nấc từng cơn nức nở.
Đầu không thể nghĩ được điều gì khác, tim lại rất đau, lồng ngực như bị dồn nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805817/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.