"Cho em xuống xa một chút, em tự đi bộ vào được, nhỡ người khác thấy lại phiền phức."
Trạch Minh thuyết phục mãi mới được một buổi sáng đưa cô đi quay, nhưng cũng chẳng thể đưa cô tới nơi được.
Anh thật sự rất muốn quang minh chính đại thể hiện tình cảm của mình đối với cô trước mặt mọi người, nhưng lần nào cũng chỉ là những cái hôn gió vội vàng rồi ngồi trên xe nhìn cô rời đi.
Hy Lâm thực hiện một cái hôn gió, rồi nhanh chóng mở cửa xe bước ra, Trạch Minh liền gọi lại.
"Khoan đã, em để quên thứ gì này."
Hy Lâm nghe anh nói thì cũng xoay người lại nhìn, nhưng anh đã tiến sát đằng sau cô từ lúc nào, cô vừa xoay mặt qua đã chạm đúng vào môi anh phát ra một tiếng chụt.
Cô ngơ ngác chớp chớp mi mắt "Ơ…?"
Trạch Minh lại tham lam hôn thêm một cái nữa, nét mặt tươi tỉnh nói "Anh không lừa em, em quên mang theo nụ hôn của anh, nhưng anh vừa đưa em rồi. Em vẫn ngồi đây chưa đi vậy là muốn lấy thêm sao?"
Anh vừa nói vừa áp sát đầu, vẻ mặt cố ý trêu chọc, Hy Lâm lập tức tránh xa xua tay từ chối, còn ngồi lì nữa lại sợ bị anh xơi tái mất.
"Như vậy là đủ rồi, em đi đây, tạm biệt."
Nhìn qua gương chiếu hậu, Hy Lâm lo cắm đầu đi thật nhanh mà suýt nữa đâm vào cái cây trên đường, nhìn cô hậu đậu như vậy, Trạch Minh bất giác cười lớn, cũng chỉ có cô mới có thể khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805807/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.