Trạch Minh vứt lại hai bản xét nghiệm như vứt rác mà đuổi theo Hy Lâm, Hoan Hoan trừng mắt nhìn theo, cô ta nghiến răng nghiến lợi phẫn uất, bàn tay nắm chặt chiếc ga giường trắng đến nhăn nhúm lại, trong đầu vẫn kênh kiệu tự trấn an bản thân.
"Anh thích cô ta nhưng đừng hòng hai người được ở bên nhau, có đứa con này thì bên cạnh anh chỉ có em thôi."
…
"Hy Lâm!"
Cô nghe anh gọi nhưng vẫn bước vào thang máy không ngoảnh đầu, chiếc thang máy đóng lại, anh đã không đến kịp.
Anh vội bấm một chiếc thang máy khác, nhưng khi chỉ còn vài bước nữa là đuổi kịp cô, anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bước lên xe mà không kịp nói lời nào.
Anh bực tức trút giận vào chiếc cột lớn ngay bên cạnh.
Hy Lâm chán nản nhìn anh qua gương chiếu hậu, cô vẫn không hiểu nổi tại sao anh lại hành động như vậy, nhưng có thắc mắc thì cũng không để làm gì, cũng chỉ là lo chuyện bao đồng mà thôi.
"Chị, sắp ra khỏi tầng hầm rồi, bên ngoài phóng viên còn rất nhiều, chị nâng kính xe lên đi."
Tiểu Lý ngồi bên cạnh nhắc nhở, Hy Lâm thu lại ánh mắt nhìn anh rồi ừm nhẹ một tiếng.
Tiểu Lý thấy cô có vẻ không vui từ lúc lên xe liền hỏi "Chị… không sao chứ?"
"Không sao đâu, chị ngủ không đủ giấc nên hơi mệt thôi."
Nói rồi cô thở dài ngả ghế ra sau, đeo miếng bịt mắt lên như muốn ngủ một giấc.
Trạch Minh mang tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-trai-nuoi-la-nguoi-yeu-bi-mat/2805701/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.