Lời thú nhận của Tinh Diệu khiến ai nấy đều sốc, nhưng Trạch Minh vẫn còn giữ điềm tĩnh mà chỉ đưa ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn xuống cậu ta hỏi thêm.
"Tại sao lại làm như vậy? Em biết ba của đứa bé là ai?"
Đến đây, Tinh Diệu không còn vững tâm lý nữa, toàn thân run cầm cập không trả lời nổi câu hỏi của anh mà cứ ngắc ngứ.
"Em…"
"Nói!"
Trạch Minh đột nhiên nộ lớn, một tay nắm cổ áo của Tinh Diệu mà sốc lên, đối diện với ánh mắt cuồng nộ của anh, Tinh Diệu như biết trước được kết cục.
Đã đi đến mức này rồi, cậu ta không còn gì để mất nữa "Là em, đứa bé trong bụng của Hoan Hoan là em gây ra, em đã quá sợ hãi, em không biết nên làm gì hết, em xin lỗi."
"Tinh Diệu! Sao con có thể làm như vậy hả?"
Bà Tần không chịu nổi cú sốc, giận dữ thét lên thật lớn, bước chân định đi tới phía cậu ta thì đột ngột bà ấy trở nên khó thở ngồi khụy xuống.
"Mẹ!"
Ai nấy đều hốt hoảng đến đỡ bà, Trạch Minh cũng tạm thời buông tay ra, Tinh Diệu cũng nhanh chóng chạy tới, trên mặt đã hiện lên vẻ hoang mang tột độ.
"Mẹ."
Ngay lập tức ông Tần đứng dậy cho Tinh Diệu một cái bạt tai đau điếng, bộ dạng của ông đã thất vọng đến cùng cực.
"Mày, mày…"
Ông Tần đang nói cũng đột nhiên choáng váng, lòng ngực phập phồng khó chịu.
"Ba!"
"Dì Chu, mau gọi tài xế."
…
Cả ba lẫn mẹ đều vì mình mà tức đến tăng xông, Tinh Diệu chẳng còn mặt mũi nào, cũng chẳng dám đứng trước mặt của họ nữa, cậu ta chỉ đứng nép một góc từ xa lặng lẽ nhìn vào phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh bất ngờ mở, Trạch Minh bước ra từ bên trong, ánh mắt đã hướng thẳng Tinh Diệu mà đi tới, cậu ta giật mình sợ sệt quay người vội rời khỏi.
"Đứng lại."
Giọng của anh uy nghiêm, lạnh như sương giá vang lên khiến bước chân của cậu ta như đông cứng lại.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, Tinh Diệu cũng nên dũng cảm một lần đối mặt, cậu ta chấp nhận trả giá cho sai lầm mà cậu ta đã gây ra.
"Anh cả, em… không còn gì để nói, muốn mắng, muốn đánh thì anh cứ làm đi, em sẽ không phản kháng cũng không có khả năng phản kháng lại anh."
Tinh Diệu lại cúi gằm mặt ăn năn.
Trạch Minh đã rất tức giận, nhưng anh cũng phần nào nhẹ nhõm khi biết được chân tướng, dù rằng chân tướng không mấy dễ để chấp nhận, anh nói giọng cũng bớt gắt gao.
"Đáng lý ra anh sẽ cho em một trận, nhưng ba đã làm điều đó rồi. Có một điều, anh nghĩ không tự dưng em và Hoan Hoan có thể thân thiết đến mức có con được, nói ra hết mọi chuyện cũng là cách anh sẽ xem xét có nên tha thứ cho em không? Anh cho em lựa chọn, nói hoặc không? Tất cả tùy vào em."
Anh đã cho cơ hội, Tinh Diệu không đắn đo lập tức trả lời ngay "Em nói…"
…
Hoan Hoan vẫn chưa hề biết gì cả, cô ta ung dung vẫn nằm ngửa lưng nằm ăn hoa quả, đơn kiện đã bị rút, cô ta lại sắp trở về nhà họ Tần, trở về bên cạnh Trạch Minh mà cô ta yêu, vẻ đắc ý hiện rất rõ trên khuôn mặt.
Sắc mặt của cô ta đã hồng hào hơn, trên miệng lúc nào cũng ngâm nga mấy câu hát rồi tự cười một mình.
Đột nhiên cửa phòng vang lên một tiếng rầm lớn khiến cô ta giật mình mà đánh rơi cả quả táo cắn dở trên tay, định bụng khó chịu nhưng khi nhìn thấy Trạch Minh bước vào, cô ta lại cười lên vui sướng.
"Anh Trạch…"
Câu nói chuyển hướng khựng lại, nụ cười trên môi cũng thu lại dần, con ngươi giãn tròng hết cỡ kinh ngạc khi nhìn thấy Tinh Diệu đi ngay phía sau anh.
Hoan Hoan bất giác lùi lại, cổ họng bỗng nhiên khô ran, cô ta đưa tay lên vén tóc, nuốt ực nước bọt rồi lại rạng rỡ quay ra với anh thoải mái.
"Anh Trạch Minh, anh đến thăm em sao? Còn có cả Tinh Diệu nữa, ha ha."
Tinh Diệu nhìn thấy cô ta vẫn có thể diễn nét giả tạo liền tức điên, gương mặt hầm hập bước lên thì Trạch Minh lại đưa tay ra ngăn cậu ta lại.
Anh nhìn Hoan Hoan mà châm biếm nói "Để cô ta diễn tiếp đi, để xem cô ta kiên trì được bao lâu."
Hoan Hoan lúc này mới tái mặt, cô ta hoang mang nhìn sang Tinh Diệu tự mình đoán "Không lẽ, cậu ta đã…"
Còn chưa dám nghĩ tới, Tinh Diệu lại dội cho cô ta hẳn một gáo nước lạnh ngay chính diện.
"Đừng nhìn tôi Hoan Hoan, cô nên xem lại bộ mặt của cô dày đến mức nào đi, anh cả đã biết rồi, cả ba mẹ tôi nữa, cô… hết đất diễn rồi."
Hoan Hoan không còn giữ được dáng vẻ tự tin khi nhìn lên ánh mắt của Trạch Minh như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, cô ta xong đời rồi.
Mọi chuyện đang chuyển biến tốt đẹp, chỉ còn vài bước nữa là thậm chí cô ta có thể gả cho Trạch Minh, thế mà Tinh Diệu lại lật mặt.
Cô ta không chấp nhận, cô ta đã rất nỗ lực để đi đến mức này, cô ta còn chấp nhận đưa hết tài sản cho luật sư để ông ta giúp cô ta đối đầu với thế lực lớn như Trạch Minh, nếu mọi thứ tan tành, cô ta sẽ mất trắng, không còn gì cả, cô ta không cam tâm.
Cô ta lắc đầu, ánh mắt liếc nhìn Tinh Diệu như dao găm, đột nhiên chỉ tay về phía của cậu ta nói.
"Cậu ta nói dối, cậu ta rõ ràng không muốn em làm chị dâu của cậu ta nên mới nói đứa bé không phải con của anh, giấy xét nghiệm anh đã xem rồi không phải sao? Cậu ta ghét em nên mới tìm mọi cách chia rẽ chúng ta thôi, anh đừng tin lời của cậu ta."
Đến lúc này Hoan Hoan vẫn bất chấp không chịu quay đầu, cô ta làm Tinh Diệu tức anh ách, dù cô ta là con gái, cậu ta cũng chưa bao giờ muốn đánh con gái như lúc này.
Đột nhiên Trạch Minh nhướng mày, nụ cười trên môi anh nở nhẹ nhưng lại đầy bẫy sâu nguy hiểm.
"Sao cô biết Tinh Diệu nói cái thai không phải của tôi, tôi chưa hề nói đến chuyện này?"
Hoan Hoan nhanh chóng che miệng lại, dù đã vạ miệng nói ra nhưng ý nghĩ phải chối cho đến cùng vẫn còn dai dẳng, cô ta ấp a ấp úng, miệng cười cười gượng gạo nói.
"Em… em đoán như thế, muốn đuổi em đi không phải chỉ có chuyện này thôi sao?"
Hoan Hoan cố gồng lên diễn cũng không thể che được sự thật cô ta đã đuối sức, vở kịch cũng như đã đến lúc nên hạ màn.
Trạch Minh không còn kiên nhẫn, ngày tức khắc nói thẳng vào trọng tâm.
"Hoan Hoan, đơn kiện và bằng chứng vẫn còn nằm ở sở cảnh sát, một lát nữa có lẽ cô sẽ phải vào lại trại tạm, lần này đừng mong tôi sẽ khoan nhượng, lá gan của cô có lớn đến mấy tôi cũng cắt bỏ nó từ từ, từng chút một."
Hoan Hoan nhìn thẳng vào đôi mắt đang rực lên sự ghét bỏ của anh, cô ta trợn tròn tròn mắt, bỗng nhiên lại ôm lấy bụng, gương mặt tỏ ra khắc khổ nửa khóc nửa cười nói.
"Ha ha, cho là đứa bé không phải con của anh, nhưng nó cũng mang dòng máu của nhà họ Tần không phải sao? Nếu là con của anh thì được đối đãi tốt, còn là con của cậu ta sẽ sinh ra trong tù sao?"
Cô ta lại đá ánh mắt sang nhìn Tinh Diệu một cách thương hại tiếp tục nói "Tinh Diệu, tôi không biết là trước giờ ở Tần gia cậu lại bị phân biệt đối xử như vậy đấy, đúng là con ruột nhưng đến cả con nuôi cũng không bằng."
Nói xong cô ta còn cười lên với một tone giọng chua chát không thể chói tai hơn.
Tinh Diệu nghiến răng nắm chặt bàn tay lại, thật muốn cho cô ta một trận.
Tinh Diệu chỉ mới kịp nghỉ tới, trong vài giây tiếp theo có điều gì đó khiến cậu ta phải mở to mắt kinh ngạc, một tiếng chát thật lớn như búa tạ đập vào mặt bàn, bàn tay của Trạch Minh vừa hạ xuống lộ ra vẻ mặt của Hoan Hoan đang méo mó khó coi, tay của cô ta đặt lên một bên má, ánh mắt cũng trợn lớn với khuôn mặt gần như đông cứng, khóe môi hình như bị rỉ ra vài giọt máu đỏ.
Cậu ta chưa kịp định thần lại, thì giọng nói u ám của Trạch Minh bỗng vang lên.
"Sai lầm lớn nhất của tôi là đã từng xem cô như người nhà, còn sai lầm lớn nhất của cô là đã động tới người nhà của tôi, cho dù chỉ là lời nói tôi cũng không thể tha thứ."
Chân cô ta run run đứng yên một chỗ, cô ta không thấy sợ hãi, ngược lại một bàn tay của cô ta đang gồng run lên vì uất hận, đôi mắt đã rướm nước trợn lên cay đắng.
Cô ta bỏ tay xuống lộ ra một bên mặt sưng đỏ, sau đó liếc mắt lên nhìn anh mà thẳng thừng nói.
"Vốn dĩ không phải anh vì Tần gia, mà là vì Hy Lâm, lúc nào anh cũng vì cô ta mà đối xử bất công với em, từ trước tới nay anh ôn nhu biết bao nhưng từ lúc yêu cô ta anh lại trở thành một người lãnh cảm và bạo lực. Em làm mọi việc, nghĩ đủ điều mọi cách chỉ vì muốn tốt cho anh, chỉ muốn được ở bên anh, còn cô ta, cô ta thì làm được gì ngoài việc khiến anh trở nên càng lúc càng xấu xa chứ? Cô ta đã làm gì khiến anh say mê cô ta đến vậy anh nói đi, em đối với anh thậm chí còn tốt hơn cô ta gấp trăm gấp nghìn lần, chắc chắn anh biết điều đó mà tại sao lại phủ nhận hết công sức của em? Bây giờ anh lại vì cô ta mà ra tay đánh em, anh đã trở nên xấu xa theo đúng ý cô ta muốn rồi đó anh biết không? Anh mau tỉnh lại đi."
Hoan Hoan khóc lớn làm ra vẻ mặt đau khổ, càng lúc giọng nói càng to như hét vào mặt anh.
Trạch Minh đã trở nên thờ ơ, đối với cô ta anh không thể cãi lại vì anh không hiểu nổi lý lẽ của người điên.
Anh đưa tay lên kéo nhẹ tay áo nhìn đồng hồ, đúng lúc từ bên ngoài có mấy người đi tới, họ chính là cảnh sát, Hoan Hoan nhìn ra vội hoàn hồn lại, cô ta không muốn bị bắt, không muốn chôn vùi cuộc đời của mình ở trong tù, đã không còn con đường nào khác cho cô ta đi nữa rồi.
Bất ngờ cô ta dùng hết sức, xô lấn, chạy vụt qua tất cả mọi người ở đó, cảnh sát vừa đến còn chưa kịp nói gì, ngay lập tức phải chạy đuổi theo.
"Cô ta chạy hướng lên sân thượng rồi."
Tiếng hét lớn thông báo cho đồng nghiệp đang chạy phía sau của vị cảnh sát đang chạy gần sát với Hoan Hoan, cô ta nghe thấy, càng cố hết tốc lực chạy thật nhanh.
Chạy lên bậc thang cuối cùng, cô ta xô mạnh cánh cửa chạy ra bên ngoài, nhìn về phía sau cảnh sát đã sắp đuổi kịp, cô ta không nghĩ ngợi gì mà chạy nhào lên, chân bước qua lan can sân thượng, cô ta chỉ đứng được nửa bàn chân, nửa bàn chân còn lại thì đang ở ngoài không trung, chỉ cần cô ta thả tay ra khỏi lan can, cuộc đời của cô ta sẽ chấm dứt.
"Không được tới đây, nếu các người đến gần tôi sẽ nhảy xuống."
Vị cảnh sát đã gần chạy tới liền đứng khựng lùi về phía sau không dám làm gì, sợ cô ta sẽ thật sự làm điều dại dột.
Những người còn lại cũng lần lượt tới nơi nhưng không ai dám lại gần.
"Hoan Hoan, nếu cô chịu hợp tác, pháp luật sẽ khoan hồng, cô không nên nghĩ quẩn."
Bỏ qua lời cảnh sát khuyên ngăn cô ta giận dữ mà gào thét lên "Nói dối, các người sẽ không tha cho tôi, tất cả các người đều muốn tôi phải vào tù đúng không?"
Nhìn từ phía xa, Trạch Minh đang ung dung cho tay vào túi quần tiến lại gần, vẻ mặt của anh vẫn bình thản có vẻ không để tâm đến chuyện sống chết của cô ta, nhưng cô ta không quan tâm anh nghĩ gì, trong đầu liền nảy ra cách tự cứu giúp bản thân.
Đợi anh đến gần hơn cô ta liền mở miệng nói lớn.
"Trạch Minh, em muốn anh phải cưới em, nếu không em sẽ một thân hai mạng nhảy xuống, đừng quên đứa con trong bụng của em cũng là con cháu của họ Tần, anh có thể trơ mắt mắt nhìn nó chết sao?"
Ai cũng sững sờ nhìn về phía Trạch Minh, nhưng anh chỉ nhìn cô ta như đang xem trò mà không mở một lời đáp lại.
Bàn nắm lấy lan can đã đổ mồ hôi, cô ta đợi mãi không thấy anh trả lời trong lòng trở nên nôn nao, cô ta phải nghĩ ra cách khác khiến anh tin là cô ta nói được làm được.
Cô ta thả một tay ra khỏi lan can người hơi ngả về phía sau tiếp tục hét.
"Anh tưởng em không dám nhảy sao? Nếu biết anh bức chết cháu của mình, ba mẹ của anh cũng sẽ tức chết. Em hỏi lại lần cuối, anh có cưới hay là không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]