Lúc Vân Chức chào tạm biệt Tần Nghiên Bắc thì vô cùng lưu loát, nhưng chờ tới lúc cô đi được nửa đường về phía Đường Dao, nghe tiếng bước chân của anh rời xa, vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhìn bóng dáng anh.
Anh rất cao, dáng người cao lớn ưu việt, mặc tây trang có vẻ mảnh khảnh, nhưng trên thực tế Vân Chức biết rất rõ, bên dưới vật liệu may mặc đó đều là những đường vân da căng chặt hữu lực.
Trước khi thân ảnh Tần Nghiên Bắc biến mất, anh đột nhiên quay đầu nhìn qua đây, Vân Chức giống như bị dẫm phải đuôi, hoảng loạn lập tức quay đầu về.
Cô sợ là mình điên mất rồi, thật vất vả mới được rời khỏi cái nhìn chăm chú của anh, thế mà cô còn có tâm tư tưởng tượng đến mấy cái khác.
Vân Chức đè nặng hơi thở rối loạn, làm bộ dường như không có việc gì chạy về phía Đường Dao.
Thấy Tần Nghiên Bắc đã hoàn toàn rời đi, Đường Dao mới từ từ hít thở được thông thuận.
Cô nàng bắt lấy tay Vân Chức, nhìn bốn phía xung quanh, đại khái có thể cảm giác được từ phương hướng nào đó có mấy đôi mắt nhìn chằm chằm về bên này, giả vờ ngại ồn, kéo Vân Chức tới ven tường, tìm một cái ghế dựa nơi an tĩnh ngồi xuống.
Vân Chức muốn nói tình huống của mình với Đường Dao, để cô ấy yên tâm, nhưng không tính toán nói cho cô ấy biết chuyện mình chuẩn bị đào tẩu, miễn cho cô ấy bị liên lụy.
Còn chưa có mở miệng, Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-toi-la-de-om-anh/2491972/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.