Thời điểm Tần Nghiên Bắc gọi không được cho Vân Chức thì liền chạy ngay về Thanh Đại, nhưng sân vận động đã trở thành một mảnh hỗn độn.
Buổi quay chụp bị gián đoạn, trong đám người có hai nam sinh tránh không kịp, bị giá chụp đè xuống người, trên đùi bong tróc da thịt, tất cả đều là máu, vừa rồi xe cứu thương ồn ào không ngừng đi tới đi lui, giáo viên và sinh viên bị thương cùng với nhóm chăm sóc loạn thành một đoàn.
Anh đứng ở cửa ra vào, trầm mặc nhìn hiện trường hỗn tạp, cho dù cái gì cũng chưa có xác định nhưng loại cảm giác có thể đem người túm vào vực sâu vô cùng mãnh liệt này đã đạt tới đỉnh điểm, xen lẫn trong mạch máu hướng về phía trước mà va chạm, nuốt cắn sự trấn định của anh.
Người ở lại nhìn thấy Tần Nghiên Bắc quay về, sắc mặt liền trắng như tờ giấy.
Bọn họ biết, tìm không thấy, bên trong sân vận động và bốn phía xung quanh đều đã lật tung cả lên rồi vẫn hoàn toàn không thấy dấu vết của Vân Chức.
Tần Nghiên Bắc một chữ cũng không nói, ánh mắt dừng ở nơi trước khi anh tạm biệt Vân Chức, anh bước đi qua, dùng hai mắt của mình để xác nhận, mỗi một địa phương cô có thể sẽ đứng, mỗi một vị trí có khả năng đều đặt ở trong tầm nhìn mà tìm tòi, lại không có hy vọng bị đánh nát.
Anh cúi đầu ho một tiếng, trong cổ họng có mùi tanh nhàn nhạt, tay hung hăng nắm lấy, không có giới hạn mà siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-toi-la-de-om-anh/2491970/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.