Chương trước
Chương sau
Edit: Bebe || Beta: Red Tea, June

Âm thanh phát ra là của Kiều Thất Tịch. Vài phút trước, cậu nhìn thấy Otis đang trôi dạt trên mặt biển. Cậu còn chưa kịp vui mừng thì đã phát hiện tình trạng của đối phương có vẻ không bình thường.

Đầu tiên là hắn không đáp lại tiếng gọi từ cậu ngay lập tức như mọi khi. Hai là cơ thể của hắn mất kiểm soát, bị sóng biển cuốn đi.

Kiều Thất Tịch ngay lập tức cảm thấy lo lắng vô cùng, nghĩ rằng Otis đã xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng điều mà cậu không biết là Otis vừa mới thoát khỏi khu vực nguy hiểm, nơi có sức gió lên tới cấp 11.

Cũng bởi vì không biết nguyên nhân nên hiện giờ cậu vô cùng hỗn loạn và lo lắng...

Tinh thần của Otis vốn đã căng thẳng trong một khoảng thời gian dài nên giờ phút này hắn chỉ muốn nghỉ ngơi tại chỗ một chút thôi. Ai ngờ vừa mới buông lỏng một chút thì lập tức cảm thấy không thích hợp.

Giống như đồ điện bị chập mạch. Trong vài giây, đầu óc hắn bỗng trở nên trống rỗng, sau đó mới được khởi động trở lại.

Thời điểm được Alexander nâng dậy, mặc dù ý thức của Otis vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng cơ thể đã bắt đầu có thể tự điều khiển và khống chế lại được. Hắn ở trong nước biển từ từ ổn định lại bản thân.

Vì thế áp lực của Alexander cũng giảm đi rất nhiều: "Anh không sao chứ?"

Cảm thấy Otis đã có thể khống chế lại được cơ thể, cậu vui mừng khôn xiết. Cho nên vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

"Alexander..." Otis lưỡng lự nói. Âm thanh nghe như... nói thế nào nhỉ, có một chút thăm dò, còn có một chút mù mờ.

"Là em đây." Kiều Thất Tịch nhẹ nhàng thở ra. Cậu cho rằng Otis thấy mình đột nhiên xuất hiện nên chắc bất ngờ, cậu giải thích: "Em lo cho anh nên mới ra ngoài tìm anh."

Otis sẽ không mắng cậu liều lĩnh đâu nhỉ?

Mặc kệ, dù sao muốn mắng cũng phải là mình mắng Otis trước. Kiều Thất Tịch nghĩ thầm.

Otis không mắng Alexander liều lĩnh. Dường như hắn đang trải qua một tình huống không bình thường. Nói chung là những sinh vật có chỉ số thông minh càng cao thì thời gian xử lý thông tin của chúng càng cẩn thận và tỉ mỉ. Cũng giống như tục ngữ có câu: Càng thông minh càng phải nghĩ nhiều.

Mặc dù Otis với cơ thể của sư tử đã tiếp nhận kí ức về khoảng thời gian làm gấu Bắc Cực, nhưng bởi vì hai loài này trí tuệ đều không khác nhau là mấy, cho nên hắn không cần suy xét nhiều gì. Chỉ cần dựa theo bản năng trước sau như một mà yêu thương chiều chuộng Alexander.

Rất đơn giản.

Khi Otis trong thân phận cá voi sát thủ tiếp nhận ký ức của gấu Bắc Cực và sư tử, thế giới nội tâm của hắn lại càng trở nên phong phú hơn. Dưới tác động của quá khứ, những tình cảm chưa được bộc lộ đang cuộn trào trong lòng hắn chẳng kém gì những cơn sóng dữ ngoài kia.

Có vẻ Otis hơi khó chịu mà dựa vào Alexander. Vào lúc này, tâm trạng của hắn rất rối loạn và vô cùng phức tạp. Đương nhiên chiếm phần lớn vẫn là cảm giác vui sướng, bởi vì hắn vẫn được ở bên cạnh Alexander dấu yêu của mình.

Bọn họ là hai người bạn đời thân thiết nhất của nhau.

Phần còn lại là cảm giác tội lỗi, bởi lẽ Alexander vẫn luôn nỗ lực tìm hắn... Và cậu cứ liên tục xác nhận đi xác nhận lại hắn rốt cuộc là ai.

Phải rất vất vả mới hạ quyết tâm ở bên nhau, lại vì một số chuyện mà trở nên không tự tin. Chẳng hạn như mỗi lần cậu nhắc lại một số chuyện quá khứ nhưng hắn không biết trả lời thế nào. Alexander luôn cảm thấy thật thất vọng và chán nản.

Nhưng chẳng bao lâu sau cậu lại tràn trề nhựa sống và khôi phục lại dáng vẻ vui vẻ, đáng yêu thường ngày.

Otis tựa nhẹ cằm lên đầu Alexander. Sức nặng đè trên người khiến Alexander càng thêm lo lắng. Tình trạng của hắn vẫn chưa ổn sao?

"Otis, anh có sao không?" Kiều Thất Tịch cũng không chê phiền, lo lắng muốn xác nhận tình trạng của Otis.

Sự lo lắng của người bạn đời ngay lập tức kéo sự chú ý của Otis quay trở lại, rốt cuộc hắn cũng phản ứng lại. Hắn kích động mà cọ cọ Kiều Thất Tịch, tỏ vẻ mình vẫn rất ổn.

Kiều Thất Tịch cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Biết gấu nhỏ lo lắng cho mình, Otis dùng thanh âm mệt mỏi để an ủi cậu, đại ý đang nói: "Anh chỉ hơi mệt chút. Cho anh dựa vào vai em một lúc là sẽ ổn ngay thôi."

Kiều Thất Tịch: Anh dựa đi, anh cứ dựa đi.

Cho anh dựa miễn phí cả đời!

A, sao lại nghe có hơi giống mắng người vậy nhỉ?

Otis như đang mỉm cười, sau đó lại ngậm miệng, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

"Anh đang ngủ à? Đừng ngủ quên. Chúng ta phải duy trì cảnh giác." Kiều Thất Tịch vừa chống lại sức mạnh của sóng gió, vừa nhắc nhở Otis.

Không thể ngủ trong hoàn cảnh nguy hiểm có thể chết bất cứ lúc nào như vầy được.

"Anh không ngủ." Otis dùng một chuỗi âm thanh đáp lại. Kiều Thất Tịch vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của hắn. Giọng điệu của hắn nghiêm túc hơn rất nhiều, không còn chất giọng thờ ơ như trước kia, giống như không thứ gì có thể làm cho hắn bận tâm. Lúc này, lời nói và giọng điệu lại vô cùng kiên định và mang lại cảm giác an toàn. Đương nhiên, bởi vì hắn sinh ra là gấu, bất luận trải qua nhiều lần luân hồi, hắn vẫn luôn giữ lại bản tính trời sinh và cái khí chất trầm mặc, ổn định của mình: "Cảm ơn Alexander."

"Cảm ơn để làm gì? Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn." Kiều Thất Tịch nghĩ thầm. Cảm ơn cái đuôi của anh ý, chỉ cần anh khỏe mạnh là tốt rồi.

Vừa rồi, khi nhìn thấy Otis bị mất kiểm soát, trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, may mà...

Mất kiểm soát cũng chỉ là trong phút chốc, cuối cùng cũng chưa đến mức hôn mê bất tỉnh. Tính đến hiện tại, Otis mới chỉ dùng một chút sức lực, phần nhiều vẫn là dựa vào người cậu mới giữ được thăng bằng.

Đến lúc này, bọn họ bỗng im lặng trở lại. Không biết là lời nói này quá xa lạ mà Otis nghe không hiểu, hay là vì Otis quá mệt mỏi nên tạm thời mới không có sức lực để nói chuyện.

Đáp án có vẻ là vế sau. Otis dựa vào Alexander nghỉ ngơi một lát, sau đó mới lại cùng Alexander trao đổi tình hình. Hắn mô tả mắt bão có khả năng sẽ thay đổi vị trí, bọn họ cần phải mau rời khỏi nơi này mới được.

Hoá ra là như vậy.

Kiều Thất Tịch lập tức hiểu được nguyên nhân Otis lại mạo hiểm lên đường. Mắt bão cũng có phần trung tâm và phần rìa khu vực nguy hiểm. Có thể nơi Otis ở lúc trước là phần trung tâm nên mới có thể kịp thời rút lui như vậy.

Trong tình huống phức tạp như vậy, thật sự rất khó mà nói được dăm ba câu. Kiều Thất Tịch nghĩ lại còn thấy rùng mình. Thật vô cùng may mắn là cậu đã đi tìm Otis, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Chẳng qua Kiều Thất Tịch vẫn còn đang kích động. Cậu hy vọng lần sau khi Otis gặp phải tình huống này thì nhất định phải nói cho cậu biết.

Chẳng hạn như hôm nay, nếu cứu viện không tới kịp thời thì chẳng phải là toi đời rồi sao?

Otis im lặng một lúc. Hình như hắn không cho là như vậy, hoàn toàn tự tin nói: "Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Anh có thể ứng phó được."

Trôi nổi theo sóng biển một khoảng thời gian đối với hắn mà nói không tính là chuyện to tát gì.

Dường như để minh chứng cho câu nói của mình, sau khi Otis đã nghỉ ngơi đủ rồi liền trượt từ trên lưng Alexander xuống, tự mình chống lại cơn sóng biển dữ dội.

Thật ra hắn vốn đã không cần sự trợ giúp từ cậu nữa. Chẳng qua Otis luyến tiếc niềm vui sướng khi nằm trên lưng Alexander mà thôi. Sau khi có ký ức, hắn hiểu được càng nhiều chuyện.

Hắn thích chạm vào cơ thể Alexander là bởi vì hắn thích Alexander. Một đời một kiếp luân hồi, đuổi theo bước chân Alexander cũng là bởi vì hắn thích Alexander.

Vượt qua cả bản tính của một loài động vật, hắn đã lựa chọn cho mình một con đường không giống người thường chút nào, cũng không hề dao động mà kiên trì bước tiếp.

Dùng từ "kiên trì" để hình dung có vẻ cũng không thỏa đáng cho lắm, bởi vì Otis chưa từng vì yêu Alexander mà phải từ bỏ cái gì. Trái lại hắn có được rất nhiều, vô cùng nhiều.

Tình yêu vốn không phải là sự cố chấp, mà nó có khả năng tự lên men.

Nó sẽ tồn tại mãi mãi, và sẽ không suy yếu vì bất cứ lý do gì.

"Kiếp trước chúng ta là gấu Bắc Cực phải không?" Otis trôi nổi bên cạnh Alexander bất thình lình đặt câu hỏi.

Một trận sóng lớn ập đến, vỗ vào mặt Alexander. Cậu chật vật phun ra một chùm hơi nước, sau đó lại cảm thấy con sóng hôm nay thật kích thích, khiến đầu cậu ong cả lên! Gió cũng mạnh mẽ ghê, thổi tới làm cả người cậu choáng váng, nếu không sao cậu lại nghe thấy Otis trò chuyện với mình về kiếp trước thế này!

"Khụ khụ..." Hình như có một ít nước biển tràn vào khí quản làm cậu bị sặc. Kiều Thất Tịch rơm rớm nước mắt, chẳng lẽ mình sẽ trở thành con cá voi sát thủ đầu tiên bị sặc nước biển mà chết sao?

Kiểu chết này cũng quá mất mặt đi!

Cậu từ chối.

"Không, không phải." Alexander bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, ra vẻ trấn tĩnh mà nói đáp án chính xác: "Kiếp trước nữa mới là gấu Bắc Cực, kiếp trước là sư tử Châu Phi. Anh nhớ nhầm rồi! Đúng rồi, anh có biết sư tử Châu Phi là gì không?"

Cậu nhớ rõ cậu đã dùng ngôn ngữ của cá voi sát thủ để kể cho Otis nghe về chuyện ở Châu Phi. Nhưng những cảnh vật và động vật cậu miêu tả lúc ấy có lẽ Otis không thể tưởng tượng ra được.

Đúng vậy. Thời điểm Otis chưa nhớ lại kiếp trước, hắn không hiểu chuyện gì. Nhưng khi nhớ lại rồi hắn lại nhớ rõ từng câu từng chữ Alexander nói với mình.

"Anh biết chứ." Hắn nói như vậy.

Kiều Thất Tịch hơi mất tập trung, cơ thể thiếu chút nữa bị sóng đẩy ra ngoài. Cậu vội vàng ổn định lại tinh thần, giữ cho cơ thể cố định lại. Huhuuu. Mặc dù bên ngoài trông cậu rất bình tĩnh, gió lớn và sóng biển cũng không làm gì được cậu, nhưng thật ra trong lòng đã muốn bật khóc thật to.

Otis nói, hắn biết.

Nếu không phải bị sóng đánh vào mặt rất đau, Kiều Thất Tịch còn tưởng mình đang nằm mơ.

Miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, câu đầu tiên Alexander muốn hỏi là: "Có thể kể cho em nghe sau này năm người các anh như thế nào không?"

Hắn nhớ nhất chính là chuyện này, không thể quên được.

Nhưng có vẻ trọng điểm của cậu và Otis không giống nhau. Bây giờ sóng to gió lớn như vậy, Otis cảm thấy đây không phải là thời điểm để trao đổi về chuyện này.

Có lẽ Otis cũng thấy khó hiểu, tại sao Alexander lại muốn biết chuyện đó chứ. Mặc dù cảm xúc của hắn bây giờ phong phú hơn rồi, nhưng vẫn có sự khác biệt rất lớn giữa giống loài mà.

May mắn thay, hình như Otis chẳng bao giờ từ chối Alexander chuyện gì. Hắn suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: "Tập trung vào bơi đi nào." Sau đó lại nói nhẹ nhàng thêm một câu, như đang dỗ dành Kiều Thất Tịch: "Gió bão qua đi, anh lại chơi cùng em."

Có thể ở trong lòng Otis, tất cả hành động đi kèm với gấu nhỏ đều gọi là chơi đùa.

Kiều Thất Tịch: "!"

Đến đây, đến đây. Sau khi Otis nhớ lại, hơi thở người cha già quay về, hắn lại xem cậu như gấu nhỏ mà đối xử.

"Giờ em đã lớn rồi, em nặng ba tấn lận đó, Otis." Kiều Thất Tịch hì hục bơi. Rõ ràng đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn nhịn không được phát ra tiếng kêu bất mãn.

Không được. Cậu không thể để cho Otis vẫn luôn khoe khoang như vậy, phải cho hắn nhận ra sự thật.

"Anh đừng quên!" Alexander đuổi theo Otis ở phía sau, hung hăng uy hiếp: "Kiếp trước em cho anh uống sữa của em đấy! Anh ăn bao nhiêu ngựa vằn của em rồi? Ăn bao nhiêu linh dương đầu bò của em? Còn có cả lợn rừng nữa!"

Gấu nhỏ đang rất kích động, thậm chí càng nói càng phẫn nộ. Otis cho rằng bởi vì hắn không đáp lại nên cậu mới như vậy, vì thế đáp: "Em cũng ăn rất nhiều báo biển của anh, cá voi beluga và cả cá ốt me nữa."

Còn có gì nữa nhỉ, để hắn ngẫm lại.

"???" Kiều Thất Tịch nghe như sét đánh giữa trời quang. À không, cậu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lúc này, phải là hoạ vô đơn chí, trời sụp đất nứt mới đúng. Có đúng là Otis đang nói chuyện phiếm với mình không?

Gấu nhỏ im lặng.

Otis càng thêm chuyên tâm dẫn đường cho đối phương bơi.

Ở cách xa tâm bão, mọi chuyện có vẻ được giải quyết dễ dàng hơn. Hai con cá voi sát thủ dũng mạnh hỗ trợ nhau tiến bước. Tình hình không còn nguy cấp như lúc trước nữa.

Các đồng bạn cũng truyền đến tín hiệu lo lắng, ân cần hỏi han: "Alexander, chú tìm được Otis chưa?"

Người hỏi cậu chính là đội trưởng. Có lẽ nó cảm thấy mình biểu đạt không rõ lắm nên bổ sung: "Tụi anh sẽ ra ngoài đó tìm chú."

Alexander tức khắc đã không thấy tăm hơi, đám Kerry không làm gì cậu được. Vì thế ngay lúc này, vào thời điểm quan trọng, ABCD vẫn nên đoàn kết không được cãi nhau. Bọn nó thống nhất ý kiến đi ra ngoài tìm hai đồng bạn mất tích.

"Tìm được rồi, các anh cứ ở yên đấy đừng đi đâu cả." Alexander mạnh mẽ yêu cầu.

Sóng gió dữ dội, từ xa truyền đến âm thanh yếu ớt của Eddie: "Bên ngoài gió lớn quá, sao tao không thấy tụi mày? Tụi mày đang ở đâu vậy?"

"Nhầm hướng rồi, mau trở lại." Daya nhắc nhở tên ngu ngốc này. Hắn cũng nhìn thấy đuôi của đối phương rồi, cách bọn họ rất xa.

"Không phải đã bảo mấy anh cứ ở yên đấy à???" Alexander dở khóc dở cười. Bọn chúng như vậy, cậu càng thấy áy náy. Bên ngoài thật sự vô cùng nguy hiểm.

Đàn cá voi sát thủ trăm miệng một lời, hợp tình hợp lý nói: "Tại sao tụi anh phải nghe theo Alexander?"

Alexander: "???"

Mặt người da đen đầy dấu chấm hỏi.jpg

Otis: "Ở yên đấy không được cử động."

Âm thanh phát ra không phải giận dữ hay uy hiếp nhưng lại ẩn chứa sát khí "kẻ nào không nghe lời tôi liền đánh kẻ đó".

Toàn bộ đám cá voi sát thủ lập tức ngậm miệng. Một đám ngoan ngoãn ngậm miệng như con trai.

Hiểu rồi, hội này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh...

Kiều Thất Tịch cũng không thương xót cho đám đồng bạn bị dọa sợ này dù chỉ là một chút!

Sau hai tiếng lênh đênh, cuối cùng cậu và Otis cũng về với bầy.

May mắn là tất cả mọi người đều không bị làm sao.

Tiếp đó, bảy con cá voi sát thủ cùng quây lại một chỗ, vây ngực chồng lên nhau, cùng nhau dựng lên một bức tường bằng vây, đoàn kết chống lại sóng gió.

Tất cả các loài động vật sống theo bầy đàn trên đại dương lúc này đều giống nhau. Bất kể là bầy cá, mặc kệ là loài cá nào, giờ phút này đều cùng đồng bạn của mình gắt gao ôm chặt lấy nhau.

May mắn thay, cơn bão không kéo dài quá lâu. Sau một ngày một đêm đã khôi phục lại vẻ yên bình.

Ngắm nhìn biển xanh, trời xanh, thậm chí còn có cả những tia nắng dịu dàng, nhóm cá voi sát thủ chớp chớp mắt. Eddie bày tỏ đầu tiên: "Tao muốn ngủ một giấc, mệt mỏi quá đi."

ABCD: +1

Biểu hiện của nhóm cá voi sát thủ sau khi trải qua một cơn bão dữ lại bình tĩnh giống như đang nói: Gió to thật đáng ghét, ảnh hưởng đến giấc ngủ của chúng ta.

Gió bão qua đi, đại dương vẫn chưa thể trở về nguyên dạng.

Mặt biển nổi lềnh bềnh xác cá. Rõ ràng là trận gió bão hôm qua đã gây ra rất nhiều thương vong cho nhiều loài cá.

Kiều Thất Tịch đã thấy đói bụng. Cậu há to miệng bơi về phía những con cá chết, nếm thử một con trong đó rồi nói: "Vừa mới chết không lâu, vẫn còn rất tươi!"

"Thật không?" Xem ra bọn chúng không có thói quen ăn cá chết. Nhưng Alexander nói ăn ngon lắm, thế thì thử xem vậy.

Mấy con cá voi sát thủ cùng lúc há to miệng, vớt những con cá đã chết trên mặt biển.

Quả thật có nhiều con cá chỉ mới ngất xỉu chứ chưa chết thật, rất là tươi.

Otis bật người lên không trung rồi lặn xuống. Hắn chui người xuống chỗ nước sâu, hình như đang tìm bầy cá. Nhưng mà hiện tại gió bão vừa mới qua, bầy cá vẫn còn ở xa mặt biển, chúng hoạt động ở tận sâu bên dưới.

Tuy một số con cá lớn có lá gan nhỏ vốn muốn kiếm ăn ở khu nước cạn, dường như chúng cũng cảm thấy rất hứng thú với mấy con cá chết trên mặt biển, nhưng lại e sợ đám cá voi sát thủ như hổ rình mồi kia nên mới không dám đến gần.

Otis nhìn thấy bóng dáng bọn chúng, nét mặt không chút khách sáo ra hiệu đuổi đi.

"A a a, Otis nữa đi!" Kerry vừa mới ở gần đó há mồm tiếp được một con cá. Hắn ăn xong nhưng vẫn còn chưa thoả mãn lắm.

Lập tức một con cá bay ra khỏi mặt nước. Nó và Balala tranh nhau, ở trong nước đánh nhau túi bụi.

"Cá của tao!"

"Của tao!"

Kiều Thất Tịch bơi tới, vừa ngậm cá ăn ngon lành vừa khuyên can: "Kerry, Balala đừng đánh nhau nữa, cá đã bị em ăn rồi."

Nghe vậy cả Kerry và Balala đồng loạt quay lại nhìn Alexander, nghẹn trong chốc lát nhưng sau đó cũng không nói gì.

Nếu bọn họ dám cướp cá của Alexander, Otis chắc chắn sẽ đuổi đánh bọn họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.