Hình như nghe thấy tiếng bọn chúng đang tranh nhau bắt cá, thậm chí còn vì thế mà đánh nhau, Eddie đang ở phía xa vớt cá chết bèn nói: "Ở đây có nhiều cá lắm nè, tụi mày mau tới đây ăn đi."
Đồng thời, trong lòng nó cũng cảm thấy Balala và Kerry thật ngốc. Cá bày sẵn ngay trước mắt thì không ăn, lại mù quáng muốn cướp cá của Alexander.
Hay là chê Otis không đủ ác, hoặc đầu bị vỏ sò kẹp cho hỏng rồi.
"Eddie." Kiều Thất Tịch không khỏi nhắc nhở hắn: "Anh đừng ăn quá nhiều cá chết, cẩn thận kẻo lại bị tiêu chảy."
Mặc dù có sẵn cá để ăn tốt đấy, nhưng cũng không nên ăn nhiều.
Chủ yếu là do cá voi sát thủ không phân biệt được đâu là những con cá mới chỉ ngất xỉu, đâu là những con đã chết lâu rồi. Đối với chúng cả hai đều giống nhau, có thể nuốt hết vào bụng. Cứ ăn như vậy rất dễ gặp chuyện không may.
Đừng nói đến chuyện chúng phân biệt được cá chết lâu ngày, có một vài con cá voi sát thủ mắt còn bị cận thị. Tuy rằng tuổi vẫn còn nhỏ nhưng đã không nhìn rõ đồ vật, đụng phải vật nào giống đồ ăn thì nuốt luôn.
Eddie có bị cận thị hay không thì Kiều Thất Tịch không biết, nhưng chắc chắn đầu óc của hắn rất hạn hẹp.
"Hừ..." Đối phương hoàn toàn không nghe lời cậu, ậm ờ vài tiếng rồi lại vui vẻ tiếp tục ăn.
Kiều Thất Tịch cũng không giỏi khoa tay múa chân nên không nói gì nữa. Mà cũng bởi vì cậu bá đạo chiếm đoạt thành quả lao động của Otis nên Balala và Kerry mới không thể lợi dụng ăn hôi. Chỉ có thể vừa lảm nhảm luyên thuyên không ngừng, vừa tiếp tục tự đi kiếm ăn.
"Alexander thật ngang ngược."
"Đúng vậy. Sao em ấy có thể như vậy chứ?"
"Đồ ngốc. Bởi vì Otis thích em ấy chứ còn gì nữa." Đây là một con cá voi sát thủ thường hay suy nghĩ nghiêm túc.
Rầm. Một thân hình đen trắng từ trong nước ngoi lên, thì ra là Otis. Hắn đang ngậm một con cá lớn trong miệng. Lần này, hắn không trực tiếp ném cá khỏi mặt nước nữa, chắc là đã nghe thấy tiếng bọn chúng cãi nhau.
Hoặc có thể hắn đang tiếc nuối mấy con cá mà mình phải vất vả lắm mới bắt được, nhưng cuối cùng lại chui vào miệng mấy tên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng kia mất.
"Otis, anh cũng ăn đi." Kiều Thất Tịch tuổi trẻ cường tráng đương nhiên không muốn dựa dẫm vào Otis. Hơn nữa hôm qua đối phương còn mệt như vậy, bây giờ vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút: "Để em bắt cho anh..."
"Em ăn, anh sẽ thấy vui." Otis không cho cậu giải thích, trực tiếp đem cá đến bên cái miệng rộng của Alexander, cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Alexander phân tích logic. Giờ mà cậu không ăn đồ ăn hắn đưa thì chẳng khác nào không muốn đối phương được vui vẻ. Cậu rất khó từ chối.
"Được rồi." Alexander nhận lấy con cá, nhỏ giọng nói: "Quả nhiên vừa có lại ký ức đã thích đút cho em ăn..."
Otis nhìn cậu: "Ý em là trước lúc anh nhớ ra, anh đã làm không tốt sao?" Giọng điệu rất nghiêm túc.
Kiều Thất Tịch hoảng sợ, muốn dán miệng mình lại ngay lập tức. Chết tiệt. Sao lại nói đến chuyện này chứ?!
Không đúng. Một câu phức tạp như vậy, tại sao Otis lại có thể nghe hiểu được?
Không khoa học chút nào.
"Không có, không đâu, anh vẫn luôn làm rất tốt." Kiều Thất Tịch sợ hắn không vui, lại ngựa quen đường cũ, vội vàng dỗ dành: "Em cảm động muốn khóc này."
Khóc hả?
Otis lại càng nghi ngờ. Theo hiểu biết của hắn, chỉ khi nào buồn mới khóc, còn Alexander khóc thì ngoại trừ khó chịu ra là muốn chơi xấu, ép buộc hắn phải đồng ý một việc nào đó.
"Em muốn anh làm gì?" Otis trực tiếp nhảy đến bước này.
"Hả?" Hiển nhiên Kiều Thất Tịch hơi không theo kịp. Vị lớn tuổi này có lối tư duy nhảy vọt quá mức. Nhưng không sao, từ lâu cậu đã sớm tiếp nhận được sự khác biệt của loài này: "À, em muốn cùng anh tâm sự."
Lúc nói đến câu này, hốc mắt Kiều Thất Tịch không khỏi nóng lên, đương nhiên đây là ảo giác của cậu.
Còn Otis, hắn có rất nhiều điều điều muốn nói, cũng có quá nhiều vấn đề muốn biết.
E rằng bọn họ phải nói với nhau cả đời mới hết, cho nên cậu đặc biệt muốn cùng Otis nói nhiều hơn một chút.
Dù sao bọn họ đã yêu nhau mấy chục năm rồi. Thật ra đối phương cũng không hoàn toàn hiểu hết về cậu, mà cậu cũng không biết nhiều về đối phương, hai bên thật sự vẫn quá xa lạ!
Trên thế giới này, hẳn là không có cặp đôi nào như bọn họ đâu nhỉ?
Tâm sự? Chỉ mỗi vậy thôi á?
Hiển nhiên, có thể nói gấu nhỏ cũng xa lạ với Otis. Rất nhiều lúc, hắn không thể hiểu tại sao Alexander lại thấy hứng thú với những thứ này.
Nếu nhất định phải xếp hạng mấy vấn đề này, thì câu hỏi đầu tiên trong mười bí ẩn chưa được giải đáp về Alexander là: Tại sao Alexander lại không thích ăn cơm?
Cứ cho ăn là khóc. Otis thở dài.
Nhưng Otis lại chưa từng cảm thấy quá phiền chán, hắn luôn nhẫn nại tìm biện pháp để Alexander ăn thật no thật no thì thôi.
Alexander: Anh nói dối, cơ bản không phải ăn no no, QAQ, mà là ăn no no no no no no no.
Giống như bây giờ, Alexander lại muốn viện đủ mọi cớ để trốn tránh không chịu ăn. Không sao cả, Otis sẽ dịu dàng đồng ý với cậu, càng bắt nhiều thức ăn hơn cho cậu.
Kiều Thất Tịch và Otis vừa cùng nhau đi săn, vừa ăn cơm nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cậu cũng đút cho Otis ăn.
Vấn đề đầu tiên mà cậu muốn hỏi vẫn là câu giống hôm qua. Nhưng lần thứ hai mở miệng, rõ ràng hơi lưỡng lự: Bởi vì cậu sợ nghe được điều cậu không muốn tiếp thu, nhưng cậu lại muốn nghe, vì thế cuối cùng vẫn hỏi: "Otis, 5 người bọn anh sau này thế nào? Có khoẻ không?"
Otis bình thản xoay người bắt cá trong nước, vô cùng dễ dàng. So với cảm giác buồn phiền của Alexander lúc này thì hắn lại có vẻ thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh: "Sau khi em rời đi, bọn chúng cũng lần lượt ra đi."
"Già quá rồi." Otis nói: "Không ăn được thịt nữa."
À...
Kiều Thất Tịch lập tức thở một hơi dài nhẹ nhõm, là như vậy sao? Chết già trong môi trường tự nhiên à? Nhưng thật tốt quá, cám ơn trời đất, trong lòng cậu cảm thấy dễ chịu hẳn đi.
Chỉ là, sư tử có thể rơi vào kết cục như vậy là quá may mắn rồi.
Không đúng, theo lời Otis thì hắn đã nhìn thấy tất cả các anh ra đi sao?
"Ai là người ra đi cuối cùng?"
"Anh."
Tim Kiều Thất Tịch thắt lại, trong lòng quặn đau, so với nỗi khó chịu vào buổi tối cậu ra đi hôm đó thì càng đau hơn.
Bỗng nhiên cậu không đành lòng hỏi tiếp.
Nếu thật là Otis chăm sóc cho tất cả các anh, vậy còn ai chăm sóc cho Otis lúc về già đây?
Giống như nghe được thắc mắc trong lòng Alexander, vì dỗ cậu vui vẻ, Otis thành thành thật thật kể lại: "Anh đã sống qua 15 mùa mưa."
"Ừm, sống đến 15 tuổi, giỏi quá." Kiều Thất Tịch đè xuống cảm giác xúc động muốn khóc trong lòng. Sống sót ngoài thiên nhiên hoang dã tới 15 tuổi thật sự rất tuyệt. Thật sự.
"Mùa mưa cuối cùng, anh lại tới cái hồ nước mà em thích..."
Kiều Thất Tịch ngắt lời: "Có rất nhiều con ếch ộp ở đấy đúng không?"
Giọng Otis nhẹ nhàng: "Đúng vậy."
Kiều Thất Tịch cũng vui vẻ: "Nơi đó rất tốt, thực sự rất đáng để quay lại xem."
Otis không đồng ý, dừng một chút, hắn nói tiếp: "Bởi vì anh nhớ em."
Ý của hắn là hắn không cảm thấy cái hồ nước đấy đẹp mà hắn trở lại nơi đó là vì nhớ Alexander.
"Ừm." Trái tim Kiều Thất Tịch điên cuồng đập loạn xạ. Em cũng rất nhớ anh! Thật không ngờ! A a, vậy mà cậu lại có thể biết được suy nghĩ trong lòng hắn. Thật tuyệt, hu hu: "Sau đó thì sao? Anh có gặp nguy hiểm gì không?"
"Không có." Otis phân tán tư tưởng, dùng hệ thống định vị tiếng vang quét bốn phía xung quanh một chút, không tìm được con cá nào mới tiếp tục nói: "Anh nằm ở hang động nơi chúng ta giao phối, không muốn đi ra ngoài kiếm ăn."
Kiều Thất Tịch: "..."
Otis dựa sát vào người Kiều Thất Tịch: "Thảo nguyên không có đồng bạn và Alexander, anh rất cô đơn."
Vì vậy, cuối cùng hắn đã lựa chọn tự kết thúc đời mình.
Phải rất lâu sau, Kiều Thất Tịch mới nói lại được. Hu hu hu, cậu đau lòng chết mất. Cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới Otis sẽ có kết cục như vậy.
"Huhu." Cậu run rẩy, nghẹn ngào sửa lại lời bạn trai cho đúng: "Không phải là giao phối, phải nói là vui sướng."
Otis không hiểu, nhưng gấu nhỏ nói cái gì thì chính là cái đó: "Gấu nhỏ."
Hắn dùng một biệt danh khác gọi Alexander.
Alexander lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng cũng rất hoài niệm, rít rít: "Trước đây ở Bắc Cực anh luôn gọi em như vậy à?"
"Không có." Otis suy nghĩ một chút, nói ra một chi tiết mà Kiều Thất Tịch đã bỏ quên: "Gấu Bắc Cực không thông minh lắm."
Vì vậy vào khoảng thời gian đó, hắn không có suy nghĩ và hoạt động trí óc nào đặc biệt, hầu như đều dựa theo bản năng là nhiều.
"Ồ..." Cũng đúng, vậy càng có ý nghĩa hơn! Kiều Thất Tịch giống như đào được kho báu, lay bạn trai hỏi tới cùng: "Vậy tại sao anh lại thích em? Em lại không phải con cái."
Hỏi Otis trong thân thể gấu Bắc Cực, vấn đề này chắc chắn không có được đáp án. Hắn làm sao mà biết được?
Có lẽ hắn ngay cả thích là gì cũng không hiểu.
Nhưng hỏi Otis trong thân thể cá voi sát thủ thì hắn lại có thể nói ra đáp án mà không phải tốn nhiều sức lực. Việc bày tỏ tình yêu đối với cá voi sát thủ mà nói cũng không hề xa lạ chút nào, mặc dù Otis không hoàn toàn là cá voi sát thủ: "Bởi vì em rất đáng yêu nên anh thích."
Kiều Thất Tịch: "Em cũng thích anh."
Tận hưởng bầu không khí ấm áp ngọt ngào một chút rồi lại tiếp tục hỏi chuyện. Đối với cuộc trò chuyện muộn màng này, Alexander đã chờ đợi từ rất lâu: "Otis, anh có ý định gì về chuyện sinh con đẻ cái không?"
Đó là chuyện mà Alexander vẫn luôn áy náy.
"Không có. Anh không thích giống cái và trẻ con." Otis trả lời, đồng thời phát hiện được con mồi, bóng dáng lập tức vụt mất.
"Ồ..." Vậy là tốt rồi!
Một giây trước Kiều Thất Tịch còn cảm thấy nhẹ cả người, một giây sau ngay lập tức biến thành thám tử lừng danh Conan. Hả? Ý Otis chẳng lẽ là hắn trời sinh đã là một con gấu gay rồi?
Cậu bơi tới bên cạnh đối phương. Lúc này Otis đang ăn con cá kia, sở dĩ không cho cậu ăn chắc chắn là bởi vì con cá này không đủ béo.
Thói quen tham lam nho nhỏ này không ngờ Otis vẫn luôn nhớ rõ.
Quả nhiên, vừa chạm vào ánh mắt của cậu thì hắn liền nói: "Bắt con cá lớn hơn cho em."
"Otis, anh có thích những con gấu Bắc Cực đực khác không?" Giọng Alexander ngọt ngào như bọc một lớp mật ngọt.
"Không." Trong lòng Otis giật giật. Hắn rất thích nghe giọng nói của Alexander, mỗi lần Alexander nói hắn đều cảm thấy sung sướng.
"Em cũng thế." Kiều Thất Tịch vô cùng hài lòng. Cho nên có thể nói bọn họ đều là mối tình đầu của nhau: "Anh có gì muốn hỏi em không?"
Không thể chỉ mỗi cậu hỏi Otis được, chẳng lẽ Otis không có gì muốn biết về cậu sao?
"Em rất thông minh." Otis suy nghĩ một chút rồi chỉ nói một câu.
Kiều Thất Tịch được khen, vui sướng vô cùng. Đầu tiên, Otis biết cậu rất thông minh, chứng tỏ Otis cũng rất thông minh.
Nếu không, hắn không thể có khả năng nhận thức được điều này.
Có lẽ bởi vì đã trải qua ba kiếp nên giờ Otis đã không còn là một con động vật hoang dã đơn thuần nữa. Kinh nghiệm tích lũy càng ngày càng nhiều, đương nhiên hắn cũng ngày càng trở nên thông minh.
Kiều Thất Tịch đoán, thật ra trong lòng Otis có rất nhiều thắc mắc và nghi hoặc, nhưng chẳng qua không biết nên đặt câu hỏi như thế nào thôi.
Là một nghiên cứu sinh top 2, cậu nghĩ mình phải phát huy tác dụng hướng dẫn một chút. Sau đó cậu bèn sắp xếp một số thông tin rồi từ tốn nói: "Đúng vậy, em rất thông minh."
Đầu tiên phải khuấy động bầu không khí một chút.
Tiếp theo nghiêm túc nói: "Otis, có phải anh không hiểu chúng ta làm cách nào lại có thể biến từ gấu Bắc Cực thành sư tử, rồi lại từ sư tử biến thành cá voi sát thủ đúng không? Em nói cho anh, em cũng không có cách nào giải thích được."
Otis chớp chớp mắt, chuyên tâm bắt cá.
Mấy chiêu trò của gấu nhỏ, hắn đã quen rồi.
"Nhưng! Em biết chúng ta còn có thể biến thành động vật khác, sau cá voi sát thủ có thể là động vật trên cạn, cũng có thể là động vật trên không (nói như này chắc Otis có thể hiểu tương đối rồi)."
"Loài chim hả?" Otis ngước mắt lên nhìn trời. Xung quanh có rất nhiều chim biển, chúng giống hệt Eddie, đều ngậm cá chết trong miệng ăn. Hắn không muốn làm chim, quá nhỏ bé lại yếu ớt. Nếu là chim thì làm sao bảo vệ được gấu nhỏ: "Anh không muốn làm chim."
Haizz, Kiều Thất Tịch nói thầm: "Cái này không phải chúng ta muốn là được." Có kiếp sau đã tốt lắm rồi, cậu thấy như vậy là đủ: "Chim cũng tốt lắm chứ. Giờ em chỉ cần anh và em ở bên nhau, kể cả làm bọ hung em cũng xin chấp nhận. Anh đừng có mà kén cá chọn canh."
"Bọ hung là con gì?"
"Trên thảo nguyên mới có. Anh cũng gặp rồi đấy, chẳng qua em chưa nói cho anh thôi." Bởi vì lúc đó bọn họ không có khả năng nói chuyện, Kiều Thất Tịch tận tình miêu tả: "Chính là con côn trùng nhỏ lăn phân thành quả bóng, anh còn nhớ không?"
"..." Cũng chính là côn trùng nhỏ ăn phân đó hả. Otis im lặng.
Vấn đề này cũng có thể xếp vào mười bí mật chưa được giải đáp về gấu nhỏ: Tại sao em ấy lại không sợ...
"Không làm bọ hung đâu." Quả bóng là phân hay không phải là phân thì Otis cũng không care. Quan trọng vẫn là côn trùng quá yếu ớt, không thể tự bảo vệ bản thân giữa muôn vàn hiểm nguy trùng điệp.
"Ừ, có thể không làm thì sẽ không làm. Nhưng mà Otis, anh phải chấp nhận rằng chúng ta không thể lúc nào cũng là trở thành động vật đứng đầu chuỗi thức ăn được. Có khả năng lần sau đầu thai thành một con cá mòi cũng không chừng." Kiều Thất Tịch nói.
Đúng lúc đó, một đám cá mòi bơi phía trước. Otis nhìn những con cá mảnh khảnh này, đó là thức ăn mà cá heo rất thích. Mà cá voi sát thủ bọn họ lại thích ăn cá heo.
Otis trong lòng nghĩ thầm: Hay là mình ăn hết sạch cá heo trên bốn đại dương, như vậy thì cá mòi sẽ không bị ăn thịt nữa.
Kiều gấu nhỏ tiếp tục: "Em muốn đến vườn bách thú, Bất kể là động vật nào cũng được. Ở trong vườn bách thú chắc chắn sẽ rất vui!"
"Vườn bách thú là cái gì?" Otis cắt ngang kế hoạch còn chưa định hình trong đầu cậu.
"Đó là nơi con người xây nhà cho động vật. Bao ăn, bao ở, lại còn tìm người yêu miễn phí, nhưng sẽ không bắt buộc anh phải nhận, không thích có thể từ chối." Kiều Thất Tịch biết rất rõ, vì cậu thường xuyên đi thăm vườn bách thú. Ưu điểm thì như trên, còn nhược điểm cũng có: "Chỉ có điều nơi đó có một cái sân có thể sẽ phải ở chung với vài người bạn khác. Ví dụ như sư tử cũng có thể ở với hổ. Không gian chật hẹp, không được tự do thoải mái, kiểu này thích hợp với trạch nam như em. Nhưng khả năng nếu em thật sự sống trong vườn bách thú cũng sẽ thấy không quen."
"Không được." Otis suy nghĩ một chút rồi tỏ vẻ không thích.
"Chúng ta cũng có thể vượt ngục mà!" Chỉ cần có thể vượt ngục, cũng không được để cho toàn bộ vườn bách thú bỏ trốn được, đặc biệt là những con hung dữ. Chẳng hạn nếu các loài động vật cỡ nhỏ như anh gấu trúc tóc húi cua vượt ngục, nhân viên công tác cũng không hoảng loạn.
Sư tử lại càng không được.
"Haizz, giấc mộng vườn bách thú của tui." Kiều Thất Tịch lẩm bẩm một mình, không phát hiện Otis đã đi xa. Haizz, lại đi săn nữa: "Nhưng làm cá voi sát thủ cũng tốt lắm nha. Vô âu vô lo, muốn đánh ai thì đánh. Ê, Otis?"
Lại không thấy Otis đâu nữa. Alexander vặn vặn cơ thể đi theo.
"Ở đây, ừm, làm cá voi sát thủ cũng tốt lắm." Otis tranh thủ thời gian dịu dàng dỗ dành gấu nhỏ, tỏ vẻ bản thân vẫn luôn nghe. Đúng vậy, hắn rất hài lòng với địa vị cũng như sức mạnh của cá voi sát thủ. Hơn nữa, hắn cũng biết, cá voi sát thủ có thể sống rất lâu.
Hơn sư tử gấp nhiều lần.
Sau khi ăn no nê, bọn họ tìm một vùng biển gió êm sóng lặng để nghỉ ngơi.
Vẫn là nơi ngập tràn ánh nắng mà Otis thích. Ở đây, tảo biển vô cùng phong phú. Bởi vì hôm qua bị gió bão ảnh hưởng nên trên mặt nước lúc này có rất nhiều rong biển trôi nổi.
Sự xuất hiện của bọn họ đã kinh động đến những động vật nhỏ ăn rong biển. Phải đến khi xung quanh yên tĩnh lại, những con động vật nhỏ này mới tụ lại lần nữa.
Có lẽ bởi vì tâm trạng tốt nên hôm nay Kiều Thất Tịch nhìn cái gì cũng cảm thấy rất vui, cho dù lúc trước mấy thứ này đã làm cậu sợ tới nỗi sởn tóc gáy.
"Nó có độc không?" Kiều Thất Tịch chợt nhìn thấy một con vật đen xì, cái bụng của nó vàng hoe, nhìn qua rất kinh dị.
"Không." Otis nói: "Em muốn ăn không?"
"Không muốn."
Ai lại muốn ăn cái thứ này chứ...
Bọn họ đã quá mệt mỏi, hàn huyên vài câu qua loa liền chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, phải đến khi mấy đồng bạn nói chuyện ríu rít mới đánh thức bọn họ được.
"Hu hu hu, tao bị tiêu chảy rồi." Là giọng của Eddie.
"..."
"..."
"Ai bảo nó ăn nhiều cá chết như vậy cơ."
Không một đồng bạn nào đồng cảm với nó. Tất cả đều vểnh tai lên nghe ngóng, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Eddie đáng thương, ngủ thẳng đến nửa đêm thì bị đau bụng, khó chịu quá đành phải một mình bơi ra xa đi ngoài.
"Bọn anh thật sự là... tình anh em pha kè." Kiều Thất Tịch cảm thấy Eddie rất đáng thương, vội vàng gợi ý cho nó: "Đau lắm à? Trong trường hợp này anh nên nhịn ăn hai ngày, đảm bảo an toàn."
"Tại sao?" Eddie yếu ớt hỏi, chẳng phải là bị bệnh thì càng phải ăn nhiều hơn sao?
"Bởi vì vi khuẩn có lợi trong dạ dày và ruột của anh đã bị tiêu diệt. Phải cho chúng thời gian hồi phục như cũ thì mới có thể điều chỉnh lại dạ dày và ruột của anh được." Kiều Thất Tịch nói xong cảm thấy chính mình cũng ngốc theo rồi, lại đi giải thích chuyện này với cá voi sát thủ. Bọn chúng hiểu được mới lạ, vậy đổi cách khác đi: "Cá ở Bắc Cực có độc. Ngày mai chúng ta quay về Thái Bình Dương đi."
"Được..." Eddie đồng ý.
Những con cá voi sát thủ khác đang vểnh tai nghe ngóng: Cá ở Bắc Cực có độc?
Chắc chắn Alexander nói dối để lừa Eddie. Eddie đúng là đồ ngốc.
Mấy con cá voi sát thủ nghe sơ qua là biết đây là xạo, kể cả Otis, người vừa mới khôi phục ký ức của gấu Bắc Cực. Có lẽ hắn cũng không muốn rời khỏi Bắc Cực.
Nơi này đem lại cho hắn cảm giác vô cùng thân thuộc.
"Em không thích nơi này à Gấu nhỏ?" Sau một giấc ngủ dài, Otis vừa khôi phục tinh thần. Hắn phát ra âm thanh mê hoặc, từ dưới làn nước ôm lấy Alexander vẫn còn đang nghĩ biện pháp.
Tất nhiên không phải vì Otis cảm thấy Alexander không đủ tư cách chỉ huy bọn họ. Không có ai rõ hơn Otis, Alexander chính là người lãnh đạo trong nhóm.
"Không phải không thích. Otis à, nơi này thật sự có độc." Kiều Thất Tịch cũng rất bất đắc dĩ, đành phải nói cho Otis: "Môi trường sống ở Bắc Băng Dương cũng không tốt, sinh sống lâu ở trong này sẽ làm cho độc tố ngấm vào cơ thể. Em không lừa Eddie."
"Tại sao lại có độc?"
"Ngành công nghiệp gây ra ô nhiễm."
Đây cũng không phải là cách. Kiều Thất Tịch đến giờ vẫn không dám thẳng thắn nói cho đối phương biết kiếp đầu tiên của mình không phải là gấu Bắc Cực. Bọn họ thật ra không giống nhau, cậu vốn dĩ là con người...
Không biết từ khi nào loài người trong mắt động vật đã trở thành một loài gian ác.
"Anh không hiểu. Vậy em nói xem nơi nào mới không có độc." Otis dường như còn hơi băn khoăn với lời Kiều Thất Tịch nói. Bởi vì trong thế giới của hắn không có nghi ngờ vô căn cứ, cũng không có nói dối.
"Môi trường sống ở Nam Cực là tốt nhất, tiếp theo là Nam Thái Bình Dương. Chúng ta đi Nam Thái Bình Dương đi."
"Nam Cực đi, Nam Cực đi. Tại sao lại không đi Nam Cực?" Balala xen ngang: "Không phải Nam Cực là nhà của Alexander à?"
Đúng vậy, nhưng mà... Kiều Thất Tịch dở khóc dở cười: "Các anh không thấy phiền à? Từ Bắc Cực đến Nam Cực, hơn nữa mấy anh đến Nam Cực rồi mà."
"Bọn anh cũng đến Nam Thái Bình Dương rồi." Kerry xen mồm.
Ồ, bắt đầu bất đồng ý kiến với nhau rồi sao?
"Nhưng mà em chưa đi tới đó. Như thế nhé." Kiều Thất Tịch đề nghị: "Nếu không thì chúng ta cứ đi vòng quanh Nam Thái Bình Dương trước."
"Đi Nam Thái Bình Dương đi." Otis không nghe nổi nữa, trực tiếp nói: "Bọn họ không đi thì tôi và Alexander cùng đi."
Nói thật, có lẽ hắn còn không vui khi cứ phải mang theo năm cái đuôi này.
Đội trưởng & Daya & Eddie: Vậy thì Balala và Kerry đi Nam Cực, tụi tao đi Nam Thái Bình Dương.
Balala & Kerry: ???
Bọn chúng hết sức tức giận!!!
Không phải mới chỉ cùng Alexander thảo luận có báo biển thôi à, thế mà đã bị bịa đặt rằng bọn họ muốn đi Nam Cực rồi. Không đời nào.
"Otis, bọn anh cũng đi Nam Thái Bình Dương."
Kiều Thất Tịch trừng mắt nhìn, lại phải chứng kiến cái tình anh em fake của mấy người này, lại còn thêm cả Balala và Kerry bản lĩnh mượn gió bẻ măng.
"Tuỳ mấy người." Otis có vẻ không quan tâm lắm. Đồng bạn cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của hắn và Alexander cả, thậm chí đôi khi còn có thể bóc lột sức lao động một chút: "Đi thôi, Gấu nhỏ."
"!" Kiều Thất Tịch suy nghĩ, chẳng lẽ bé đáng yêu bị cho ra rìa rồi ư?
Tác giả có lời muốn nói: Bé muốn nghe hay là không muốn nghe?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]