Edit: Nhật Hạ || Beta: June
Kiều Thất Tịch cũng không ngờ tới việc Otis cũng sẽ nói dối, tâm trạng cậu vô cùng phức tạp: Anh không hổ là một người bạn trai mẫu mực.
Sau đó lại cảm thấy may mắn vì Otis không phải dạy dỗ trẻ con, nếu không thì tam quan của nó chắc hẳn là sẽ lệch lạc tới tận chân trời nào đó luôn quá.
Một trận gió biển mang theo những bông tuyết thổi qua làm cho cái đỉnh đầu trơ trọi của Kiều Thất Tịch mơ hồ cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu rụt rụt cái chỗ có thể tạm gọi là cổ một cái, trong lòng ngây ngô cười cười. Cậu cứ như vậy mà cho rằng câu chuyện nhỏ 'đoạt đồ chơi' vừa rồi đã được cho qua, vì thế liền vứt chuyện này ra sau đầu.
Từ lần Otis ngàn dặm xa xôi đem tặng Kiều Thất Tịch sáu quả bóng vàng kia, hắn không còn tặng thêm món quà nhỏ nào cho cậu nữa. Hắn cũng đã nhận ra có vẻ Alexander không phải thật sự muốn chơi đồ chơi.
Mãi đến hôm nay Otis mới phát hiện ra dường như nhu cầu muốn chơi đồ chơi của Alexander thật sự đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, nếu không thì sao lại phải đi cướp đồ chơi của người khác chứ?
Alexander: Thật sự không có mà! Chỉ là vui đùa chút thôi, cậu chỉ định thăm dò tính tình của đối phương mà thôi.
Cậu cũng không nghĩ tới kết quả lại lòi ra một đống đại ca cá voi. Cũng may mà đối phương không đuổi theo đồ sát cậu.
Sau khi tuyết rơi, lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-tinh-de-thuong-chet-anh-ha/3536850/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.