Khoảng 20 phút sau, trò chơi kết thúc, mọi người đều thử xong hết cảm giác mạnh ở trong lâu đài ma quái ấy, trở ra ngoài. Phúc An cùng với Duy Hạ bước ra, anh ngỡ là Mộc Hân chắc cũng quay lại ra ngoài bằng cửa trước rồi.
Yến Vy thấy Phúc An ra cùng Duy Hạ thì ánh mắt phẫn nộ hỏi:"Phúc An! Mộc Hân đâu? "
"Em ấy chưa ra sao? "_Phúc An kinh ngạc hỏi, anh quay sang mọi người đang đứng đó hỏi thêm lần nữa:"Các cậu có ai thấy Mộc Hân của đội cầu lông không? "
Dường như, không môi miệng nào lên tiếng có, ai ai cũng lắc đầu. Duy Hạ lúc này ôm cánh tay Phúc An, cô ấy lên tiếng:"Có khi nào Mộc Hân ra trước trở về lều rồi không? "
Yến Vy liếc hai con người ấy, cô lấy trong túi điện thoại ra gọi về thầy phụ trách ở trại:"Alô... Thầy ạ! Có Mộc Hân ở lều không thầy?... Vâng... Vâng... Bạn ấy chưa về ạ? Vâng con biết rồi! "
Yến Vy cúp máy, tay nắm lại thành quyền nghiến răng hỏi Phúc An:"Lúc nãy hai người đi chung! Có phải... Anh bỏ cậu ấy lại một mình? "
"Anh... Anh... Vì nghe Duy Hạ la nên... "_Phúc An chợt lo lắng, không phải cô vẫn còn trong đấy chứ?
Chát... Chát...
"Khốn khiếp! "
Yến Vy tức giận vô cùng, không thể kiềm chế tiến lên tát cho Phúc An và Duy Hạ một cái tát khiến ai cũng hoảng hốt, vội cản lại:"Yến Vy... Yến Vy... "
"Phúc An! Tôi cho tới giờ mới sáng mắt! Trên đời này lại có loại bạn trai như anh hay sao? "
"Yến Vy em bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thua-ban-than-anh-roi/153768/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.