Tách…Bộp …bộp
Không biết đã bao lâu trôi qua, ý thức của Hoa Châu mơ hồ lấy lại được.Cũng may nhờ mưa mà những vết bẩn trên người được gột rửa, nhưng cũng vì thế mà vết thương đau xót khiến cô nhất thời choáng váng.
Nhận ra còn vấn đề cấp bách cần giải quyết, Hoa Châu cố gắng gượng dậy, dùng hết sức lực còn tích trữ nâng cơ thể yếu ớt dần suy nhược của cô gái bất tỉnh nằm bên cạnh từ lúc nào.
Cứ thế trong làn mưa xối xả hai cô gái nương tựa vào nhau cố gắng bước đi từng bước chiến đấu với cơn đau thể xác, chịu đựng thời tiết khắc nghiệt, đường núi hiểm trở…Chỉ mong có thể thêm thời gian cứu vãn tình hình…
May thay, trời còn rủ lòng thương tất cả thiết bị chiếu sang đã được bật lại.
“Cố…lên…Không sao hết…Cô Đới, cô tuyệt đối không được bỏ cuộc…tuyệt đối, không được nhắm mắt…” Cố rặn từng câu từng chữ chấn an người bên cạnh đang có dấu hiệu tiêu cực, Hoa Châu chỉ hối hận không thể khỏe mạnh và chạy thật nhanh xuống dưới kia được.
Ánh mắt thoắt hiện tia tuyệt vọng, Hoa Châu hướng xuống dưới chân đồi, khoảng cách…thực sự quá xa với tình hình hiện tại…Nhìn vào làn mưa lạnh xối xả tuôn xuống, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể, kế đến là cảm giác sợ hãi bủa vây…
Cô cắn chặt môi để tâm trạng ổn định, trong lòng không ngừng oán thán, sao lúc nào cũng mưa khi cô đang trong tình thế oái ăm như vậy nhỉ?.. Đúng là chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-nang-anh-thich-mua/3398757/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.