Trời đã tối.
Sau khi bôi thuốc cho vết thương ở tay và khử trùng vết dao gạch trên cổ.
Nam Đình đưa Nhược Hi về phòng mình.
“Tối nay cô ngủ ở đây nhé.”
“Nhưng...”
“Tôi sẽ ngủ ở sofa bên cạnh.”
Nhược Hi gật gật đầu đồng ý, sao đó tìm lấy một viên thuốc để uống.
“Đây là thuốc gì? Sao lại phải uống?”
“Là vitamin thôi. Tôi bị thiếu vitamin.
“Nhưng sao lại không có nhãn?” Nam Đình cầm lọ thuốc lên.
Nhược Hi vội vàng lấy lại.
“Không có gì đâu, là thuốc bình thường thôi”
Nam Đình nhìn cô vội vàng cất thuốc, cũng chỉ “ừm” một cái.
Sao đó anh kéo chăn đắp cho cô.
“Ngủ đi, hôm nay đã mệt nhiều rồi”
“Anh... chúc tôi ngủ ngon đi.”
“Ừm... ngủ ngoan.” anh nhẹ nhàng nói.
Sau khi Nhược Hi ngủ say.
Anh đi đến bên cạnh giường, anh ngồi xuống nền đất.
Yên lặng nhìn vết hằn trên tay cô. Nhìn cả hai miếng băng cá nhân trên cỗ cô. Anh trong lòng thầm tự trách bản thân.
“Xin lỗi, là tôi liên luỵ em... nếu không vì tôi, em đã không phải trải qua chuyện này”
“Đừng... đừng... tôi. đừng mà.”
Nhược Hi gặp ác mộng, liên tục nói mớ.
“Đừng... Nam Đình, cứu tôi.... Cứu tôi..”
“Nhược Hi... Nhược Hi...”
Nam Đình nắm lấy cánh tay đang siết chặc vào chăn của cô.
“Đừng mà.”
“Tôi đây, tôi đây, Cố Nam Đình đây, không ai làm hại cô cả....
Anh leo lên giường? Gói cô vào lòng mình, liên tục vỗ về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-anh-that-tinh-co-anh-cung-thich-em/3747545/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.