Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26
Chương sau
Nhược Hi nhìn Nam Đình, đôi mắt đẫm lệ. “Cố... Tổng,....” Nhược Hi gọi anh trong tiếng nấc. “Thả cô ấy ra!!!” Nam Đình mang theo hơi thở của sự tức giận, nghiến răng nói. “Đừng thử thách giới hạn của tôi” Nam Đình đưa họng súng về phía trước. Dưới chung cư có một tiếng súng tín hiệu. Người áo đen đẩy Nhược Hi một cái thật mạnh về phía Nam Đình, sau đó nhảy qua cửa sổ. Từ tầng thấp hơn đã có người của hắn kéo dây, đưa hắn trốn thoát. Khi đi, người kia vẫn cầm theo được chiếc máy quay. Nam Đình một tay đỡ lấy cô, một tay rút điện thoại. “Lập tức đuổi theo. Hắn đã cầm theo máy quay.” Nam Đình gọi cho Dịch Dương. Dịch Dương nhận lệnh đưa người đuổi theo, nhầm để giết người kia và lấy lại máy quay. “Nhược Hi, cô không sao chứ.” Nhược Hi vẫn chưa bình tĩnh lại, hai cánh tay vẫn vùng vẫy trong sợi dây trói. “Ưm.. tôi khó chịu quá.” Nam Đình lập tức mở trói cho cô. Thoát khỏi sự trói buộc, cô lùi lại, rút vào góc ghế sofa, hai tay lại tự cào vào nhau. Dáng vẻ yếu đuối của cô làm cho Nam Đình vô cùng xót. “Nhược Hi, không sao rồi, tôi đây, bình tĩnh.” Anh từ xoa xoa hai bàn tay cô, rồi nắm lấy nó. Cô mếu máo nhìn anh. Đúng! Chính là Cố Nam Đình, là anh ấy đang ở bên cạnh cô. Cô thấy anh, trong lòng bắt đầu sinh cảm giác an toàn. “Cố Tổng, tôi sợ lắm... hắn... hắn.... Cô nức nỡ. Nam Đình ôm cô vào vòng, vuốt tóc cô. “Không sao rồi, hắn đã đi rồi.” “Hức hức...” “Nào, đứng dậy. Dưới đất lạnh lắm.” Nam Đình đỡ cô đứng dậy, rồi nhanh chóng tìm một chiếc khăn quấn lấy người cô. “Nào, bình tĩnh lại, có tôi rồi, cô sẽ không sao hết” “Giúp tôi, lấy túi sách giúp tôi” “Ừm.... Nam Đình đưa túi sách cho cô. Nhược Hi lấy từ túi ra một lọ thuốc. (Cô đã cẩn thận tháo hết team nhãn từ trước.) Cô vội vàng nuốt xuống hai viên thuốc. “Nào, uống nước. Nhược Hi vẫn còn bị bao vây trong nổi sợ hãi, hai tay vẫn chưa thể tự kiểm soát, run rẫy nhận lấy ly nước từ Nam Đình, lại không cẩn thận làm rơi. “Aaa....tôi... tôi...” “Không sao, không sao, cô bĩnh tĩnh trước đã.” Nam Đình ân cần nắm lấy tay cô. ... sau khi uống thuốc được mười lăm phút, tinh thần của Nhược Hi cũng dần trở lại ổn định hơn. “Nhược Hi, cô ổn hơn chưa?” “Tôi.... Tôi...” “Được rồi, không sao rồi, là tôi liên luỵ cô. Sao này, sẽ không để cô gặp nguy hiểm nữa.” Nam Đình đặt hai tay lên má cô, lau đi những giọt nước mắt kia. “Ngoan, tôi đưa cô đi.” Nam Đình nắm lấy tay Nhược Hi và đứng dậy. “Đi đâu??” Cô ngồi im, ngẩn mặt hỏi. Nam Đình ngồi xuống, từ tốn nói. “Chỗ này không an toàn nữa, bọn họ nhắm vào cô là vì tôi. Tôi không thể để cô gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa. “Tôi...” Nói rồi, anh dứt khoác bế cô đi. “Cố Tổng.” Anh chỉ dừng lại 2 giây nhìn cô, rồi không nói gì mà rời khỏi đó. Có lẽ cỗ cũng chưa thật sự bình tĩnh, nên không nói thêm gì, ngoan ngoãn để ảnh bế đi. Ra xe, anh và cô ngồi ghế sau với mình, để vệ sĩ láy xe. (Là xe đen bốn chổ, loại xe di chuyển của các vệ sĩ.) “Sắp xếp người chuyển đồ của cô ấy đến biệt thự!” “Rõ!” “Cố Tổng.” “Chỗ này không thể ở nữa. “Nhưng...” “Tạm thời thôi, sau khi mọi chuyện lắng xuống, cố muốn ở đâu cũng được.” Nhược Hi ngập ngừng, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Xe lăn bánh. Đưa họ đến khu biệt thự Flower Garden. Sau khi xác nhận một chút, bảo vệ để họ vào. Dừng xe lại trước một căn biệt thự xa hoa. Nam Đình bế cô xuống xe, thông qua xác nhận khuôn mặt, thành công mở cổng chính, rồi lại thêm một lần xác nhận vân tay để mở cửa. Anh đặt cô ngồi trên sofa. Sau đó lên lầu, lấy một bộ đồ ngủ của mình xuống. “Nhanh thay ra đi, người cô ướt cả rồi.” “Nhanh lên!” Nhược Hi nhận lấy đồ. “Tolet riêng ở trong phòng tôi, tôi đưa cô đi.” “Tôi..” Nam Đình đi trước. Cô cũng cúi đầu theo sau. Sau khi thay đồ, cô trở lại phòng khách. “Mau uống đi” "???" “Trà gừng” “Cảm ơn anh” “Cô ngồi xuống sofa. “Là tôi liên luy cô.” Nhược Hi vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự việc lúc nãy, trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi và đề phòng. “Chắc là.... Cô đã sợ lắm.” Nhược Hi nghĩ lại. Khẽ gật đầu, đôi mi cũng bắt đầu nặng trĩu, như sắp khóc. “Dì Đàm đang nấu cháo cho cô.” Nhược Hi vẫn im lặng không nói gì. Nam Đình lo lắng ngồi xuống bên cạnh cô. Nhưng cô lại có phản ứng đề phòng, lập tức lùi lại. “Nhược Hi, cô sao vậy? Là tôi đây” Không gian yên tĩnh thế này, trong đầu Nhược Hi chỉ toàn nghĩ đến những chuyện vừa xãy ra. Trong tìm thức lại bắt đầu vây lên nỗi sợ, hai tay cũng vẫn như thói quen. Nhưng Nam Đình nắm tay cô lại, dùng sự dịu dàng của mình để giúp cô quên đi nỗi sợ. “Nhược Hi, không sao rồi, đây là nhà tôi, sẽ không ai có thể đến đây, không ai có thể làm hại cô nữa.” “Tôi... tôi sợ lắm... tôi..” “Không sao, không sao, có tôi đây, tôi sẽ bảo vệ cô.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt nhẫn nại, dịu dàng hết sức. Qua ánh mắt đó, cô thật sự tin anh. Cô gật đầu hai ba cái. “Sẽ không sao nữa.” Nam Đình dịu dàng xoa xoa hai cổ tay cô, cả hai cổ tayđều bầm tím, hằn lên dấu dây trói.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26
Chương sau