Trên xe, hai cô gái nép vào người nhau thì thầm.
“Thanh Nhi, cậu có cảm thấy tên Cố Nam Đình rất sốt ruột không?”
“Ừm, anh ấy còn vội hơn cả chúng ta.”
“Xem ra, hai người họ quả thật có gì đó rồi.” Yểu Như không khỏi cảm thán.
Dich Dương nghe vậy, chỉ im lặng, bày ra vẻ mặt “đương nhiên rồi.”
… Tập đoàn EoDil…
Nam Đình đỗ xe lại, vội vàng chạy vào trong.
Yểu Như và Thanh Nhi cũng xuống xe ngay sau đó, nhưng…
“Xin lỗi! Hai người không thể vào.”
“Nhưng, chúng tôi…”
“Tôi biết hai cô lo cho bạn mình, nhưng đây là EoDil, EoDil là nơi không thể tuỳ tiện để người ngoài vào.”
“…” Thanh Nhi và Yểu Như nhìn những vệ sĩ và các bảo vệ trực cổng đứng nghiêm chỉnh ở đây, cũng hiểu được sự nghiêm khắc của EoDil, nên chỉ đành đứng dưới sảnh chờ.
“Nhược Hi!!” Cửa phòng mở ra.
Nhược Hi đang ngồi run rẫy dưới nền, giật mình ngẩng đầu lên.
Từ ánh sáng bên ngoài rọi vào, cô mơ màng nhìn thấy bóng một nam nhân trong bộ vest đen.
“Nhược Hi, cô…” Nam Đình vội vàng ngồi xuống bên cạnh, đỡ lấy hai vai Nhược Hi.
“Cố Tổng, là anh sao? Anh đến… cứu tôi sao?” Giọng Nhược Hi vừa yếu ớt, vừa run rẫy thều thào nói.
“Nhược Hi, là tôi, tôi đến cứu cô… cô sao thế?”
“Tôi…”
“Cô bình tĩnh đã, hít thở đều đi… tôi đây rồi, sẽ không sao đâu.”
Nhược Hi theo thói quen tự cào vào tay, dùng cách tự làm đau chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-anh-that-tinh-co-anh-cung-thich-em/3729039/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.